Phòng livestream từ mấy chục người thưa thớt, tăng vọt thẳng lên tới hơn một trăm nghìn người!
Đây là lượng người xem đông khủng khiếp mà bao nhiêu streamer nổi tiếng cũng không đạt được, vừa xuất hiện một chút là có lượng người xem online lên đến hơn một trăm nghìn lượt, đây có thể so sánh với các minh tinh có lưu lượng cực cao rồi.
“Ký! Nhất định phải ký bằng được ông thần tài này về cho công ty, sau này công ty chúng ta niêm yết trên thị trường xong thì có thể trông cậy vào anh ta rồi!". Trên khuôn mặt đeo kính của người đàn ông trung niên kia tràn ngập nụ cười xấu xa.
Bên sông.
Sau khi Mạc Hiển hát xong bèn đưa micro cho thanh niên kia: "Cậu tiếp tục đi!”
“Đừng đừng đừng mà anh! Anh hát thêm một bài nữa đi, hát thêm một bài nữa đi! Giọng hát này thật sự quá là hay, còn hay hơn cả những ca sĩ mở concert kia! Số tiền này thì tôi không cần, anh hát thêm một bài nữa, hát thêm một bài nữa đi mà!”, người thanh niên này trả lại số tiền đó rồi nhỏ giọng nói.
Đám người vây xem bên cạnh cũng bắt đầu ồn ào.
"Ai da, anh chàng đẹp trai hát thêm một bài, hát thêm một bài đi! Ông cho cậu năm trăm!"
“Tôi vừa mới đến mà đã hát xong rồi! Anh chàng đẹp trai, cậu nói đi, cậu muốn bao nhiêu, cậu cứ nói ra một con số chúng tôi góp lại, cậu hát thêm một bài nữa đi mà!"
“Đã lâu không nghe được bài hát hay như vậy, còn hay hơn những ngôi sao trên TV kia!
"..."
Người nào người nấy nhao nhao lên, lấy tiền ném vào trong chiếc bát trên đất, cơ mà đây cũng không phải bát của anh.
Nhưng Mạc Hiển căn bản không nhìn số tiền này lấy một cái, chuẩn bị buông microphone xuống rồi rời đi.
"Tôi cũng muốn nghe, có thể hát thêm một bài nữa được không?"
Lúc này trong mắt Tần Lan tràn đầy sự sùng bái nhìn anh: "Vừa mới cá cược, lại thêm ba ngày nữa! Cầu xin đó!”
“Haizz, thật sự là hết cách với cô!”
Mạc Hiển chuẩn bị đi xuống lại phải quay trở lại, anh dùng vẻ mặt cưng chiều nhìn cô ấy: "Nhưng chỉ hát thêm một bài thôi! Vậy thì chọn bài hát Hương Lúa của Châu Kiệt Luân đi!”
Toàn trường vỗ tay như sấm rền.
Tiếng hát vừa mới bắt đầu, số người xem phòng livestream này đã đạt đến đỉnh điểm rồi, tuy rằng chỉ hiện hơn một trăm nghìn số người xem trực tiếp, nhưng thật ra đã sớm vượt quá một triệu lượt xem rồi.
Tổng số người ra vào đã đạt tới ba mươi triệu lượt rồi!
Hơn nữa người nào cũng đều đang chia sẻ trên những nơi công cộng hay trang cá nhân, nhất thời phòng livestream không hiện nổi số lượt xem của tài khoản tự dưng nhảy lên đầu bảng xếp hạng này.
Ngay đến cả những streamer nổi tiếng cũng phải nhường chỗ, thậm chí còn có người dừng livestream để vào trong này hóng hớt, bọn họ vừa dừng livestream, số người xem ban đầu của họ cũng theo vào.
Thậm chí máy chủ cũng suýt sập mất!
Hai người đàn ông núp sau cây đại thụ kia đã sớm cười toét cả miệng.
Ông Thần Tài!
Đây chắc chắn là ông thần tài!
Chỉ với vài phút livestream ngắn ngủn mà đã có thể được thu nhập bằng mấy năm của người bình thường, hơn nữa lượng người truy cập đã sắp đạt tới mức kỷ lục.
Nếu Mạc Hiển tiếp tục livestream, lượng view cả đêm vượt quá trăm triệu cũng không phải chuyện khó khăn gì, hơn nữa cũng chỉ là tặng quà mà, họ đã có thể lấy ra trăm triệu rồi.
Nếu bán thêm đồ, số tiền kiếm được quả thực không dám tưởng tượng.
Bài Hương Lúa như kéo con người ta về thời mà khi ta không có điện thoại thông minh, không có màn hình máy tính, chỉ cần đi trên đồng ruộng, hưởng thụ gió thổi sóng lúa mang theo hương lúa non.
Ánh mặt trời không gắt, gió thổi nhẹ từ từ, dẫn theo năm ba đứa bạn, ôm lấy người con gái mà mình yêu thương nhất, ngồi ở trên một chiếc xe ba bánh, đi về phía trước nhìn làn khói bếp lượn lờ đang bay.
Có lẽ lúc đó rất nghèo, nhưng thật sự rất vui vẻ!
Chỉ một bài hát này, trực tiếp kéo mọi người trở lại thời đại Internet vẫn chưa phát triển đó
“Đậu má! Người của bên App đến rồi, anh chàng đẹp trai này hát mà đến cả người quản lý của bên App cũng vào xem!”
“Lên coi kìa, mau nhìn đi, phòng livestream của chúng ta đang đứng đầu cả nước rồi! Lên hot search rồi!”
"Đám vô dụng kia livestream một tháng, hiệu quả còn kém hơn người ta livestream hai phút!"
"..."
Tiếng hát, dần dần nhỏ lại.
Nhưng mọi người vẫn đắm chìm trong giai điệu ngân vang khúc cuối đó.
Cho đến khi giai điệu cuối cùng kết thúc, Mạc Hiển mới thật sự buông micro xuống.
Trên màn hình livestream lúc này, người xem điên cuồng tặng quà, yêu cầu tiếp tục hát.
Thậm chí ngày càng nhiều người chen vào phòng live, nhiều đến mức vào là sẽ bị lag, đúng là không thể tin nổi.
“Được rồi, kết thúc rồi!”
Mạc Hiển buông micro nhìn mọi người cười nhạt nói.
Anh cũng chú ý đến chuyện số lượng người vào phòng livestream này ngày càng nhiều, thậm chí không ngừng có người chụp ảnh đăng lên trang cá nhân, còn có người chia sẻ luôn phòng livestream này.
Tiếp tục ở lại chỉ sợ sẽ xảy ra vấn đề, anh có thể không phải minh tinh nhưng số lượng người theo dõi của anh thậm chí còn lớn hơn minh tinh.
Dù sao người muốn giết và ngủ với anh gần như là 50/50, để cho những đối thủ kia biết chỗ ẩn nấp hiện tại của Mạc Hiển hoặc là để cho những thiên kim nhà giàu, phu nhân hào môn, công chúa Châu Âu kia biết, vậy họ sẽ như đám ong vỡ tổ mà đến Giang Châu để giết hoặc ngủ anh mất.
Đến lúc đó Giang Châu nho nhỏ này, làm sao có thể chịu đựng nổi.
“Anh chàng đẹp trai, hát thêm một bài nữa đi, hát thêm một bài nữa đi!”
"Hay là như vậy, tôi giới thiệu cho cậu cháu gái của tôi, tôi có ba đứa cháu gái, đều giới thiệu hết cho cậu, hát thêm một lát nữa đi! Bác gái còn có ba căn nhà, cậu chỉ cần hát thêm lát nữa, muốn ở chỗ nào thì tuỳ ý chọn, muốn chọn đứa cháu gái nào cứ việc chọn người đấy!"
"Chỉ mỗi bà nhiều cháu gái hay gì, nhà tôi cũng có, anh chàng đẹp trai, con gái của tôi làm việc ở ngân hàng, rất giàu có, mua nhà ở Ma Đô nữa, cậu hát thêm một bài nữa cho tôi nghe, tôi gả con gái cho cậu, cậu nhìn ảnh của nó này! Chỉ cần cậu gật đầu, ngày mai tôi gọi nó về gặp mặt cậu! Cậu yên tâm, tôi chấm cậu rồi, buổi tối hai đứa sẽ thành đôi!”
“Nhà ai mà không có con gái chứ! Con gái của tôi mười tám tuổi, trông rất xinh đẹp, sắp lên đại học, cậu chàng này hợp mắt tôi lắm!"
“Sao vậy, phải là cháu gái mới được sao? Tôi có sáu đứa cháu trai, anh chàng đẹp trai, hát cho ông nghe thêm một bài nữa, ngày mai tôi bảo chúng nó..."
Nghe được câu nói cuối cùng, Mạc Hiển liên tục lắc đầu: "Đừng đừng đừng, cái này không được đâu ông, tôi thích con gái!"
“Đang nghĩ gì vậy! Sáu đứa cháu trai của tôi, ba đứa có công ty đã được niêm yết, hai đứa theo chính trị, một đứa tòng quân! Chỉ cần cậu nói một câu nói, muốn tham gia vào mảng nào, ông chống lưng cho cậu! Cái gì mà thiên kim hào môn, có gì to tát chứ?"
"... ..."
Đã nói là hát, sao lại bắt đầu giới làm mai rồi?