Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

 

Hỏa hành châm?!

Nghe vậy, Mạc Hiển lập tức nhìn thần y Điền với vẻ hứng thú. Trên đời này ngoài anh ra vẫn còn người biết Ngũ hành châm pháp cơ à?!

Thú vị đấy!

“Xin hỏi tiền bối có phải là truyền nhân Ngũ hành châm không?”, đúng lúc này, Mạc Hiển chợt xen vào hỏi.

Mọi người đồng loạt quay lại nhìn anh, từ ánh mắt đến giọng điệu của người nhà họ Khương đều thể hiện rõ sự bất mãn đối với thanh niên này.

Thần y Điền hơi ngoái đầu lại, khế cười đáp: “Đúng vậy”

“Bệnh này đúng là cần dùng Ngũ hành châm pháp mới cứu sống được. Chẳng hay ông còn biết loại nào khác ngoài Hỏa hành châm không?”, Mạc Hiển hỏi thẳng.

Câu hỏi này khiến nụ cười trên mặt thần y Điền lập tức cứng đờ.

Quá rõ ràng, ông ta chỉ mới học được một loại trong Ngũ hành châm pháp. Chỉ học mỗi Hỏa hành châm thôi đã giúp ông ta vang danh khắp Giang Nam, thậm chí còn được Trung y quán Đế Đô phong là Thánh thủ Trung y. 

Có thể thấy, nếu học được Ngũ hành châm pháp thật sự thì y thuật sẽ cao siêu đến mức nào!

“Xấc xược! Đây là chuyện mà hạng người như cậu có thể biết sao?!”

Người đàn ông mặc Âu phục, đi giày da vội mỉm cười lấy lòng thần y Điền: “Xin lỗi thần y Điền, tôi sẽ đuổi cậu ta đi ngay!”

“Không sao không sao, hậu bối thiếu hiểu biết thôi mà, tôi đã chừng này tuổi rồi, không so đo với bọn trẻ đâu!", thần y Điền cười đáp.

“Nếu ông dùng Hỏa hành châm để chữa trị, ông cụ chắc chắn sẽ không qua khỏi!”

Mạc Hiển chậm rãi nó "Vì muốn tốt cho ông cụ nên tôi mới có thiện ý khuyên nhủ đấy!”

“Cút mau đi! Cút!”

Người đàn ông mặc Âu phục, đi giày da vừa chỉ vào mũi Mạc Hiển vừa giận dữ quát.

“Ha ha, chàng trai trẻ à! Tôi đã học y nhiều năm rồi, chưa bao giờ thất bại khi chữa trị bằng Hỏa hành châm cả!", thần y Điền chắp hai tay sau lưng, lạnh lùng hừ. giọng.

“Người đang ở tình trạng dương hư, nếu chữa trị bằng phương pháp dương hư sẽ xảy ra vấn đề! Hơn nữa ông chỉ mới học được một loại trong Ngũ hành châm pháp, loại người như ông sớm muộn gì cũng đập nát danh tiếng của Trung y!”

Mạc Hiển chắp tay sau lưng, cười khẩy: “Nếu nhà họ Khương vẫn cố chấp tin tưởng hạng người này, vậy thì tùy các vị! Tôi còn bận việc khác, đi trước đây!”

“Gút maul Bắt xe rồi cút về đi!”

Người đàn ông mặc Âu phục, đi giày da ném thẳng hai mươi tệ về phía anh.

Quả là sự sỉ nhục đến cùng cực!

“Ha ha, tạm biệt!”, Mạc Hiển cười khẩy: “Sau ngày hôm nay, một khi ông cụ Khương gặp chuyện cũng là lúc nhà họ Khương bắt đầu xuống dốc!”

Nghe vậy, Khương Minh sợ đến mức lưng toát mồ hôi lạnh. Anh ta vừa định lên tiếng thì vị thần y Điền kia đã găn giọng gào lên: “Chàng trai trẻ, cẩn thận lời nói của mình!! Tôi muốn anh phải xin lỗi tôi!”

“Ông?! Ông cho rằng ông chỉ mới học được một chiêu nửa thức đã xứng với cái danh thần y à?! Còn kém xa lắm!”, anh vừa liếc nhìn thần y Điền vừa cười khẩy.

“Anh chỉ đang ghen tị với y thuật của tôi mà thôi! Muốn đánh cược không?! Nếu tôi có thể trị khỏi, anh phải quỳ xuống xin lỗi tôi trước mặt mọi người!”

Thần y Điền vừa chỉ vào tay vừa gầm lên. 

Ông ta được phong là Thánh thủ Trung y, thế mà lại bị một tên nhóc chất vấn ngay trước mặt nhiều người, chuyện này mà bị đồn ra ngoài thì quá mất mặt.

Cho dù sau này có bị người ta chỉ trích là kẻ kiêu ngạo, nhưng ông ta có thể dùng kim châm cứu sống người đang ở tình trạng nghìn cân treo sợi tóc, ông ta có tư cách kiêu ngạo!

Bản thân Mạc Hiển không phải là người mê cờ bạc, nhưng lại rất thích cá cược với người khác.

“Ông chắc chắn muốn so với tôi?!”

Thần y Điền chắp hai tay sau lưng, lạnh lùng hừ giọng: “Chẳng lẽ cái danh Thánh thủ Trung y của tôi lại để anh sỉ nhục như vậy ư?! Nếu chuyện bị đồn ra ngoài thì tôi làm sao hành y cứu tế được nữa?!”

Hay cho câu hành y cứu tế, bắt người ta trả mấy trăm triệu phí chẩn bệnh mới chịu chữa trị, sao ông ta dám nói như thế nhỉ!

“Nếu ông không trị khỏi, tôi muốn ông đích thân đập. bảng hiệu của ông, tĩnh tâm nghiên cứu y thuật trong ba năm, không được hành y chữa bệnh nữa!”, Mạc Hiển nhìn chằm chằm vào ông ta, trầm giọng bảo.

“Được thôi! Hôm nay tôi sẽ cho anh mở mang tâm mắt, thế nào là Thánh thủ Trung y!”

Dứt lời, ông ta lấy đồ của mình ra để lên bàn, có mười mấy loại kim châm cứu được bày khắp mặt bàn. 

Ông ta bảo mọi người nép sang một bên, đứng cách giường ít nhất một mét.

Hỏa hành châm có dương khí rất mạnh, phương pháp châm cứu này có hiệu quả đối với tám mươi phần trăm người bệnh. Thế nhưng tình trạng của ông cụ Khương như chỉ mành treo chuông, dương khí sắp cạn kiệt, yếu ớt vô cùng, nếu cưỡng ép sử dụng Hỏa hành châm để đưa dương khí vào sẽ phản tác dụng.

Đúng là cần đến thao tác Hỏa hành châm, nhưng không phải dùng ngay từ đầu như thết

Mạc Hiển thấy rõ đối phương đã làm sai, cách dùng ngân châm của ông ta không mang lại cảm giác trôi chảy mượt mà.

Bình thường, người học y mấy mươi năm vốn không cần dùng tay ấn để phán đoán vị trí các huyệt mà sẽ bắt tay vào châm ngay.

Bạn bảo một thợ tiện cấp tám đổi qua làm việc ở một nhà máy khác, mà vẫn có biểu hiện như một cậu học việc, thì người ta có nghĩ bạn có kỹ thuật tốt không?

Mười phút đồng hồ, dùng mười sáu cây kim châm cứu, theo Mạc Hiển quan sát, có ít nhất mười hai cây kim trong số đó không có tác dụng gì cả.

Mà sau khi dùng Hỏa hành châm, có thể thấy rõ khí sắc của ông cụ đã hồng hào hơn nhiều, tiếng thở cũng đều đặn hơn. 

 Vừa nhìn đã thấy ông cụ khỏe lên!

“Trời ơi, thần y Điền quả là y thuật cao minh! Tuyệt quá, sắc mặt hình như đã hồng hào lên nhiều rồi!", người đàn ông mặc Âu phục, đi giày da vội giơ ngón cái khen ngợi: “Y thuật này vô cùng xứng đáng với danh hiệu Thánh thủ Trung y!”

“Ha ha, bây giờ các vị còn thấy mấy trăm triệu là uổng phí hay không nào?!”

Thần y Điền khoanh tay, đắc ý cười nói. Thế nào, đã nể tôi chưa?!

Bản thân ông ta là người thu tiền chữa bệnh và thuốc men tùy vào đối tượng, có điều bây giờ đã nếm được quả ngọt rồi, nếu người bệnh không phải là người giàu thì ông ta sẽ không đến khám.

Người nghèo không đủ khả năng chỉ trả, còn hạ thấp “ngưỡng” điều trị bệnh nhân, ông ta không thích!

Chỉ tính riêng việc kê đơn thuốc, một đơn thuốc mà ông ta kê đã có giá một triệu tệ rồi. Ông ta đã hoàn toàn trở thành một thương nhân, chứ không còn là bác sĩI

Người hành nghề y nhận được khoản tiền xứng đáng, như thế mới gọi là thần y hành y cứu tế.

Không thu tiền chắc chắn là không được, dù sao thì con người phải ăn cơm mà, đâu có ai thích làm chuyện ngốc nghếch. 

Người nhà họ Khương thấy sức khỏe của ông cụ đã khá hơn, bèn rối rít gật đầu.

“Phải, phải, phải! Nhờ vào thần y Điền cả, nếu không thì bệnh tình của bố tôi sẽ vô phương cứu chữa”

“Mấy trăm triệu chỉ là chuyện nhỏ, tiền hết rồi vẫn kiếm lại được, nhưng người mất rồi sẽ thật sự không còn!”

“Ông cụ vẫn còn sống, điều này quý giá hơn mấy trăm triệu kia rất nhiều!”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!