Anh là ai chứ, đường đường là một Lục Dĩ Thiên cao ngạo sao có thể để dục vọng tầm thường sai khiến? Vậy nên anh phải kiềm chế được cơ thể mình và không thể để cho dục vọng lấn át lý trí.
"Đó là phản ứng sinh lí bình thường, “nó” muốn cô nhưng tôi lại không muốn cô, tôi sẽ không làm hại cô." Vẫn là thái độ lạnh nhạt không thay đổi, Lục Dĩ Thiên tỏ ra hờ hững nhất có thể, anh muốn minh chứng cho Nam Tịch Viên thấy rằng anh thật sự không có chút hứng thú gì đối với cô.
Nam Tịch Viên ngây ra một chút, giây lát mới chịu gật đầu: "Được, tôi tin anh."
Đã lựa chọn tin tưởng thì sẽ không đề phòng nữa. Cô sẽ coi như những lời anh vừa nói là sự thật, tuy nơi đó rất cứng nhưng không có nghĩa là anh muốn cô, ừm, cứ nghĩ là như vậy đi. Bởi giờ đây có muốn thoát cũng là chuyện khó như lên trời, không muốn bản thân thiệt thòi thì cô phải tạm nhịn rồi.
Lục Dĩ Thiên lấy thuốc thoa đều lên vị trí vết thương trên người Nam Tịch Viên, lúc này anh mới thấy da của cô quả thật đã bầm tím, in rõ nét bàn tay của anh lên đó. Làn da cô thật mẫn cảm, anh chỉ đánh có một cái mà lại xuất hiện vết tích này rồi ư?
Lục Dĩ Thiên dời đôi tay xuống ngực người con gái và bắt đầu xoa nắn một cách nhẹ nhàng. Chính hành động này của anh đã khiến cô giật nảy mình.
"Anh..." Nam Tịch Viên bất ngờ, cô đưa tay ngăn cản sự đụng chạm này.
"Tôi đã nói rồi, tôi không có hứng thú với cô. Ngực cô cũng bị bầm vì có lẽ khi nãy tôi ra tay hơi mạnh, đây coi như là chuộc lỗi đi." Lục Dĩ Thiên thản nhiên nói, ánh mắt vẫn điềm tĩnh không nhuốm chút dục vọng nào.
Chuộc lỗi ư, Nam Tịch Viên đâu cần! Biết đâu giây sau anh lại làm ra chuyện gì đó càng quá đáng hơn thì sao, cô đúng là điên rồi mới không đề phòng loại người như anh.
Tuy là anh nói không hứng thú với cô nhưng nơi đó áp sát vào người cô, càng ngày càng cứng lên khiến cô cực kì khó chịu.
Bàn tay của Lục Dĩ Thiên luôn chuyển động trên da thịt của Nam Tịch Viên, cảm giác ngứa ngáy đó thật sự khiến cô phát điên.
Thật là nóng!
"Ưm..." Nam Tịch Viên không biết tại sao lại rên một tiếng, nhẹ nhàng nhúc nhích thân thể. Cô muốn lách người khỏi bàn tay ma quỷ cô nhưng điều đó dường như không thể được.
Lục Dĩ Ngôn cúi xuống kề mặt cô, thấy má cô đã hồng lên thì liền trêu chọc: "Muốn sao?"
Hơi nóng phả vào mặt cùng với tay đang làm càng của anh như một cực hình đối với Nam Tịch Viên, cô quả thật đã nổi cáu, bị anh chọc thì càng thêm tức giận:
"A, khốn khiếp, anh tránh ra!"
Tuy nói không hứng thú với cô nhưng rõ ràng giọng anh đã trầm hơn, phía dưới càng có cảm giác mãnh liệt.
Nam Tịch Viên vừa vung tay thì cánh tay cô đã nằm trọn trong tay anh. Một tay không ngừng xoa nắn nhũ hoa xinh đẹp kia, một tay kẹp chặt hai tay của cô để trên đỉnh đầu. Còn chân anh đã nhanh chóng dán chặt vào chân cô, tư thế này trông vô cùng ám muội!
"Lục Dĩ Thiên, tên khốn kiếp chết tiệt này, tên điên này, mau buông tôi ra!" Nam Tịch Viên đã không chịu nổi nữa, thân thể cô bỗng nóng lên một cách khó tả, thời khắc này cô rất muốn giết người, giết kẻ đã chiếm tiện nghi của cô.
Lục Dĩ Thiên chau mày, cô mắng anh ư? Nam Tịch Viên cô có gan to như thế nào mà lại mắng anh mấy lần? Đã vậy thì phải chịu sự trừng phạt: "Tên khốn kiếp chết tiệt? Tên điên? Cô đã làm sai trước thì hãy nhận lấy hậu quả."
Lục Dĩ Thiên vòng tay ra sau tấm lưng trần mảnh khảnh, anh tháo chiếc áo ngực mỏng manh kia và vứt sang một bên. Ngay tức khắc anh khom đầu xuống và ngậm chặt một bên ngực của cô điên cuồng mút lấy. Tay còn lại vẫn không ngừng xoa nắn phía bên kia ngực, biến nó thành đủ thứ hình dạng trong lòng bàn tay của mình.
"A... Đau quá, mau buông ra..." Nam Tịch Viên nhíu chặt đôi mày, khuôn mặt nhăn nhó đến cực điểm, cô rướn người lên muốn thoát khỏi Lục Dĩ Thiên nhưng hoàn toàn vô dụng. Cả thân thể của cô đã bị anh khống chế hoàn toàn, cô dùng hết sức để thoát ra nhưng cũng chẳng thể được.
Cắn vào nụ hoa nhỏ trêu đùa, tiếng rên rỉ và la hét của Nam Tịch Viên không ngừng vang lên. Lục Dĩ Thiên không buông tha đơn giản như vậy, anh di chuyển đầu lưỡi và mút mạnh vào ngực của cô mấy cái, sau đó bắt đầu liếm láp xung quanh rồi bắt đầu cắn vào.
"Ưm… đừng... tôi không chịu nổi..." Dưới sự kích thích mà Lục Dĩ Thiên mang lại, Nam Tịch Viên như muốn phát điên. Hiện tại cơ thể cô như bị thiêu đốt, nóng đến mức khó có thể diễn tả được. Cô biết bản thân đã động tình bởi người đàn ông này, cảm giác khao khát lấp đầy bỗng bủa vây tâm trí cô một cách đột ngột, nó khiến cô sống không bằng chết.
Có lẽ đây chính là điểm yếu thứ ba của Nam Tịch Viên, đến giây phút này cô mới có thể nhận ra điều này, hóa ra cô cũng có thể bị người khác trêu chọc đến mức cả thân thể trở nên mềm nhũn. .
Truyện đề cử: Tổng Tài Là Một Tên Cuồng Vợ
Xung quanh ngực Nam Tịch Viên xuất hiện những dấu hôn đỏ chói, Lục Dĩ Thiên hài lòng với thành quả mà mình tạo ra nên cong môi mỉm cười. Ngay giờ khắc này anh thật sự muốn cô, rất muốn cô. Nam Tịch Viên mang cho anh một cảm giác mới lạ, vô cùng tuyệt vời.
Nhưng anh đã nói rằng sẽ không làm hại cô, vậy nên đây chỉ là trừng phạt nhẹ mà thôi.
Lục Dĩ Thiên rất say đắm bởi cảm giác kích thích này, anh không muốn thả cô ra một chút nào. Vậy nên anh tiếp tục chuyển sang bên ngực kia mà ngậm chặt, lại một lần nữa điên cuồng dày vò cô.
m thanh chụt chụt cứ thế mà phát ra từ miệng người đàn ông, sự ám muội dường như tăng hơn rất nhiều lần.
"Ư... ưm... a..." Nam Tịch Viên không ngừng run rẩy, cô hận bản thân mình lại chẳng thể làm được gì mà cứ để cho Lục Dĩ Thiên hành hạ mình. Chẳng hiểu cô bị làm sao, ngoài rên rỉ nỉ non ra thì còn làm được gì nữa chứ?
Nghe tiếng kêu khẽ của Nam Tịch Viên, Lục Dĩ Thiên càng hưng phấn hơn, anh vẫn không ngừng trêu chọc nụ hoa thơm ngát trước mắt. Ngực cô rất đẹp và quyến rũ, nó khiến anh lưu luyến không nỡ rời.
"Nói, sau này không chửi mắng tôi nữa." Có lẽ đã đến lúc nên dừng lại, Lục Dĩ Thiên bỗng ra lệnh một câu, anh tin chắc cô sẽ nghe theo.
"Ưm..." Nam Tịch Viên không nói, cô không chịu khuất phục mà rất kiên cường cắn răng chịu đựng. Nhân lúc cô đang yếu thế lại bắt cô phục tùng, cô sao có thể nghe theo?
Lục Dĩ Thiên cắn mạnh vào ngực Nam Tịch Viên một cái khiến cô đau đớn. Vì bộ dạng ngoan cố này nên anh đã tiếp tục hành hạ, để xem bao giờ thì cô chịu đầu hàng: "Nói."
"Sau này... tôi sẽ không mắng anh nữa... " Tiếng nói đứt quãng, Nam Tịch Viên không biết tại sao mình lại ra nông nỗi như vậy, cô chỉ biết giờ đây cả người tê dại hẳn ra, muốn đứng lên cũng không nổi.
"Nói, sau khi tôi buông tha cho cô, chuyện này xem như chưa từng xảy ra." Lục Dĩ Thiên thỏa mãn gật đầu, sau đó tiếp tục ra lệnh.
"Không thể..." Nam Tịch Viên lắc đầu phản đối, cô làm sao có thể xem như chưa từng có việc gì xảy ra chứ? Món nợ này cô phải trả, khiến anh đau khổ gấp trăm ngàn lần mới thôi.
"Hửm?" Lục Dĩ Thiên nghiến răng, mút chặt lấy ngực cô, một tay ôm lấy eo cô siết mạnh.
"Đau..."
"Còn không nói?" Lục Dĩ Thiên càng siết chặt hơn, lưỡi và môi vẫn luôn dính lấy ngực cô không rời. Anh tham lam tận hưởng cảnh xuân mỹ miều này, những âm thanh phát ra từ miệng của anh khiến người con gái dưới thân không ngừng đỏ mặt.
Nam Tịch Viên không muốn làm theo lời Lục Dĩ Thiên nhưng giờ đây cô cần phải thoát thân trước, chuyện còn lại thì tính sau vậy.
Rối loạn tinh thần, Nam Tịch Viên không còn cách nào khác, cô miễn cưỡng nói trong uất ức: "Sau khi anh tha cho tôi... tôi sẽ xem như chưa có gì... xảy ra..."
Bằng mặt nhưng không bằng lòng, Nam Tịch Viên nhất định sẽ trả thù!
Nghe được câu nói của cô, Lục Dĩ Thiên mới hài lòng đứng dậy tách ra khỏi người cô, tuy là luyến tiếc lắm nhưng đến đây là đủ rồi. Anh đi thẳng ra ngoài ngay sau đó.
Khóe môi Lục Dĩ Thiên cong lên tạo thành một vòng cung hoàn mỹ, anh cảm thấy rất thỏa mãn. Hóa ra gần gũi một người con gái lại chính là cảm giác này.