Chương 50TUYỆT TÌNH
Vương Xảo Tuệ sửng sốt, sau đó hét ầm lền: “Lâm Yên, mày muốn chết sao! Đây là đồ của nhà tao! Mày dám mang đi!”
Hạ San San cũng quát: “Lâm Yên, chị bị điên à! Nghèo đến mức cướp đồ của người khác sao?”
Uông Cảnh Dương đứng một bên thấy vậy cũng ngẩn người: “Woa, bà chơi lớn vậy luôn hả?”
Nói xong, trong đáy mắt cậu ta ánh lên vẻ xấu xa mà bình thường không dám lộ ra trước mặt Lâm Yên, “Tôi thích! Đáng nhẽ bà nên làm vậy với bọn họ từ lâu rồi!”
Những nhân viên chuyển nhà là do Lâm Yên thuê tới nên khi thấy cô nói vậy, bọn họ lập tức đi vào tháo dỡ đồ đạc.
Vương Xảo Tuệ thấy vậy lập tức gào rú ầm ĩ: “Lâm Yên, con khốn này! Mày dám cướp bóc trắng trợn như vậy! Tao muốn báo cảnh sát! Tao phải báo cảnh sát!”
Lâm Yên nhướng mày: “Muốn báo cảnh sát? Được thôi! Có cần tôi giúp bà báo không?”
Hạ San San rút di động ra, “Lâm Yên, con chó này, mày có nhiều rận quá rồi nên không sợ bị cắn đúng không? Tao sẽ đưa mày lên mạng, cho mày nổi tiếng!”
Vương Xảo Tuệ túm lấy một nhân viên chuyển nhà, hét: “Mày dám! Nếu mày dám động đến dù chỉ một món đồ trong nhà tao, tao sẽ báo cảnh sát bắt cả mày!”
Mấy nhân viên chuyển nhà thấy vậy cũng hơi do dự, không dám hành động nữa.
Uông Cảnh Dương thấy hai mẹ Vương Xảo Tuệ bắt nạt Lâm Yên thì siết chặt tay, ánh mắt trở nên âm u.
“Đồ của mấy người?” Lâm Yên nhìn bộ dạng cả vú lấp miệng em của hai mẹ con Vương Xảo Tuệ thì bình tĩnh lấy ra một tập kẹp hóa đơn, nhẹ giọng nói: “Thật ngại quá, tất cả điều hòa, tivi, máy giặt, bàn ăn… thậm chí là cả giấy dán tường trong nhà này đều do tôi bỏ tiền ra mua! À đúng rồi, còn có mấy bồn hoa lan ngoài ban công nữa! Bây giờ tôi dọn đồ của mình đi có vấn đề gì không?”
Trong tay cô có hóa đơn, gọi ai tới cũng vô dụng.
Vương Xảo Tuệ và Hạ San San nhìn tập kẹp tài liệu trong tay Lâm Yên, bên trong là một xấp hóa đơn to nhỏ đủ loại. Hai người liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt hơi thay đổi.
“Lâm Yên! Mày dám! Mấy thứ này là mày mua cho nhà tao, là mua cho mẹ con tao tức là đồ của tao! Làm gì có đạo lý cho rồi còn lấy lại!” Vương Xảo Tuệ gào lên.
Lâm Yên bật cười: “Ồ, thì ra bà cũng biết là do tôi mua cơ đấy! Đúng là tôi mua không sai, nhưng tôi chưa hề nói là tặng cho hai người. Thế nào? Bây giờ có gì để chứng minh là tôi đã tặng nó cho hai người không?”
“Con khốn nạn này, mày… mày…”
Ý cười trong mắt Lâm Yên dần vơi đi, “Đừng ngẩn ra đó nữa, mang đồ đi! Mang đi được, tôi sẽ trả tiền gấp đôi cho các anh.”
Mấy nhân viên ban đầu cũng không muốn dính vào thị phi này. Thế nhưng khi nghe được tất cả đồ đạc này đều là của Lâm Yên, bản thân cô cũng trả giá gấp đôi thì không chút do dự đẩy Vương Xảo Tuệ ra, nhanh chóng đi vào đóng gói đồ đạc.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!