Chương 44CẦU DẮT THEO
“Khặc khụ khụ…” Lâm Yên bị tiếng gọi “ba” này làm cho giật mình đến nỗi suýt chết sặc bởi nước miếng của chính mình, “Cậu gọi tôi là cái gì?”
Bùi Vũ Đường: “Ba! Ba thật sự quá lợi hại! Cầu dắt theo!”
Lâm Yên: “…”
Liêm sỉ của cậu đâu rồi hả thiếu niên? Lúc trước còn gọi cô là “bạch liên hoa”, “bánh bao ngâm nước”, “tiểu bạch thỏ”, sao đột nhiên lại biến thành “ba” rồi?
Nếu sớm biết cậu ta có thể gọi người khác là “ba” không chút áp lực nào như vậy thì cô đã không làm mấy chuyện phiền phức vừa rồi rồi.
Cũng may chỉ là chạy chơi chơi một chút, nếu không cái chân đang bị thương của cô không thể chịu nổi.
Lâm Yên câm nín, vừa nghiêng đầu đã thấy đôi mắt sáng lấp lánh như được chín mặt trời chiếu sáng của của Bùi Vũ Đường.
Đối mặt với đôi mắt này, cô thật sự không nuốt trôi.
Bùi Vũ Đường cứ dùng đôi mắt sáng chói đến mức làm mù mắt người khác mà nhìn cô chằm chằm: “Ba, rốt cuộc sao ba làm được như vậy? Thắng được Tống Diệu Nam, lại còn trong tình huống chấp một vòng!”
Lâm Yên: “…”
Thắng một con gà què là rất giỏi sao?
Bùi Vũ Đường: “Ba! Trình độ ba chuyên nghiệp vậy! Có phải ba là lão Đại của đội xe nào đó không?”
Lâm Yên: “Từ từ đã Tam thiếu, chúng ta thương lượng một chút, cậu có thể đừng gọi tôi là ba được không?”
Nghĩ tới Bùi Duật Thành và Bùi Nam Nhứ, tiếng ba này thật sự khiến cô kinh hồn bạt vía.
Bùi Vũ Đường: “Vậy tôi gọi chị là gì được?”
Lâm Yên: “Gì cũng được! Không phải ba ra thì cái gì cũng được.”
Bùi Vũ Đường: “Chị dâu cả!”
Lâm Yên: “Câm…”
Bùi Vũ Đường: “Chị dâu hai?”
Lâm Yên: “…” Cái đầu nhà cậu!
Lâm Yên hít sâu một hơi: “Gọi tôi Lâm Yên là được rồi.”
Bùi Vũ Đường ngoan ngoãn nói: “Ok chị Yên! Không thành vấn đề! Chị Yên, chị vẫn chưa trả lời câu hỏi của em.”
“Cậu nghĩ nhiều rồi, cậu đã thấy người đứng đầu đội xe nào như tôi chưa? Tôi chỉ lái xe hơi nhanh người khác một chút thôi!” Lâm Yên bất đắc dĩ trả lời.
Bùi Vũ Đường mở to hai mắt: “Chỉ lái xe hơi nhanh hơn người khác một chút? Có phải chị có hiểu lầm gì với nghề đua xe không, đối với một tay đua mà nói thì tốc độ chính là sinh mạng!”
“Đúng là không hiểu nhiều lắm, chỉ là lúc trước từng chơi một thời gian…”
Lâm Yên không muốn nhắc lại chuyện đã qua, tên của cô đã bị xóa khỏi giới từ lâu rồi.
Bùi Vũ Đường chớp hai mắt, tò mò hỏi: “Chị Yên, chị là con gái, tại sao lại chơi cái môn nguy hiểm như đua xe?”
Lâm Yên sờ sống mũi, cố gắng trả lời có lệ cho qua: “Cái này… nói ra thì rất dài dòng…”
Bùi Vũ Đường: “Không sao không sao! Chị có thể từ từ nói!”
Nhìn dáng vẻ của Bùi Vũ Đường, cứ như thể cậu ta chỉ hận không thể lấy ra một quyển sổ nhỏ để ghi lại từng câu từng chữ của cô.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!