Chương 31ĐÂY LÀ MỘT CÂU HỎI ĐÒI MẠNG
Lâm Yên lạnh cả sống lưng, không cần hoài nghi, đây chính là một câu hỏi đòi mạng.
Bùi Duật Thành đã cho cô một lần cơ hội, chắc chắn sẽ không cho cô thêm một cơ hội nào nữa.
Cô phải trả lời thế nào mới không bị chết thê thảm?
Mất trí nhớ?
Gặp quỷ?
Biến thành người khác?
Tất cả đều không đáng tin, chỉ khiến người ta tức giận hơn thôi.
Hay là, cô tự nhận mình là một kẻ biến thái?
Rồi Bùi Duật Thành sẽ ném thẳng cô vào nhà lao ăn cơm tù!
Bùi Duật Thành dường như cũng không nóng vội, chỉ bình tĩnh nhìn cô, chờ đợi một câu trả lời.
Lâm Yên cảm thấy trên đầu mình lúc này như đang treo một con dao, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút…
Lâm Yên biết hiện giờ cô có đưa đầu ra cũng chết mà rụt đầu về cũng chết, vậy nên cô hít sâu một hơi, rồi nói: “Tổng giám đốc Bùi, là thế này… ngài là một người đàn ông phong độ tuấn lãng, đa mưu túc trí, tài trí hơn người! Từ khi nhìn thấy ngài trên màn hình tivi thì trái tim tôi đã rung động, ngày nhớ đêm mong, không thể nguôi ngoai! Ngài biết không, trong một trăm cách nếm được vị ngọt như ăn kẹo, ăn bánh ngọt thì nhớ ngài là chín mươi tám cách còn lại!”
“Tôi không thể khống chế bản thân mình không làm ra những hành động bất kính đối với ngài chính là vì sắc đẹp của Tổng giám đốc Bùi tựa tiên trên trời cao…”
Lâm Yên hùng hổ nói xong, căn phòng bệnh chìm vào im lặng trong khoảng ba giây.
“Ha…”
Sau đó là một âm thanh trầm thấp khiến trái tim người khác mềm nhũn vang lên, ý cười trong đáy mắt của Bùi Duật Thành giống như một dòng sông băng được hòa tan trong nháy mắt, biến thành dòng suối nhỏ chảy róc rách.
Trước kia, nụ cười của Bùi Duật Thành chưa bao giờ là nụ cười xuất phát từ thật tâm, cũng không có sự ấm áp như thế này.
Lần đầu tiên Lâm Yên được chứng kiến Bùi Duật Thành nở một nụ cười… đẹp đến như thế… hại nước hại dân như thế.
Hiện tại cô xem như là đã biết được cái gì gọi là “nhất tiếu khuynh thành” rồi!
Lâm Yên nhìn đến ngây ngốc.
Vốn dĩ còn thấy mất mặt khi nói ra những lời vừa rồi. Thế nhưng khi nhìn cảnh tượng trước mắt thì cô lại cảm thấy mấy lời vừa rồi hóa ra không phải nói vô ích.
Cảm giác áp lực của Bùi Duật Thành dường như cũng theo ý cười mà tan đi không ít, anh lên tiếng nhận xét lời cô vừa nói: “Rất vần.”
Bùi Duật Thành ngẫm một lúc, lại hỏi: “Vừa nghĩ ra?”
Bóng gió tức là vừa mới bịa ra à? đây
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!