Chương 228CHUYỆN LỚN RỒI!
Bùi Duật Thành chẳng buồn liếc mắt nhìn Quý Lan, từ lúc xuất hiện ánh mắt anh vẫn đặt lên người Lâm Yên.
Lâm Yên thấy Bùi Duật Thành xuất hiện liền siết chặt nắm đấm của mình lại.
Lúc này trên người Bùi Duật Thành chỉ còn một chiếc áo sơ mi trắng, mái tóc anh hơi rối, cặp kính gọng vàng ánh lên tia sáng âm u, lạnh lẽo, hoàn toàn không còn cảm giác dịu dàng cấm dục thường ngày, đôi mắt kia giống như một hang động sâu hun hút không thấy đáy, giống như anh đã biến thành một người khác.
Không đúng!
Có lẽ đây mới là chính là Bùi Duật Thành.
Khoảnh khắc Bùi Duật Thành xuất hiện, không một kẻ nào trong phòng dám lên tiếng, tất cả đều đồng loạt lùi ra xa, không dám thở mạnh.
Bùi Duật Thành chậm rãi bước xuống, thản nhiên chỉnh lại ống tay áo rồi ngẩng lên nhìn cô gái đang cực kì tức giận trước mắt: “Đã nghĩ kĩ chưa?”
Lâm Yên nhíu chặt mày lại, sau đó…
Rầm!!! một tiếng, hai tay của cô đập mạnh vào cái bàn ngay bên cạnh Bùi Duật Thành.
Thấy Lâm Yên nổi cơn tam bành như vậy thì Bùi Vũ Đường là người lo lắng hơn bất cứ ai. Chuyện… chuyện quái quỷ gì thế này? Chẳng phải bảo chị dâu là thuốc ức chế sao! Cái bàn bên cạnh anh cả sắp bị chị ấy đập nát luôn rồi!
Trong trí nhớ của Bùi Vũ Đường thì chưa ai dám nói chuyện như vậy với Bùi Duật Thành, lại còn dám đập bàn trước mặt anh!
Chết! Chết thật rồi! Sắp xảy ra chuyện lớn rồi!
Bùi Duật Thành ngồi xuống ghế sofa, hơi thở của anh lạnh lẽo đến mức Tần Hoan và Tinh Trầm đứng bên cạnh đều ngửi thấy mùi của sự nguy hiểm. Hai người toát mồ hôi lạnh, quay sang nhìn nhau.
Lâm Yên hung dữ trừng Bùi Duật Thành, nói: “Đừng có nói những lời vô nghĩa, tôi có chuyện muốn hỏi ngài đây!”
“Nói đi.” Anh đáp.
Lâm Yên híp mắt lại: “Chuyện nhà của mẹ tôi, công ty của chú Tạ và đội xe của ông ngoại tôi… đều do ngài làm?”
Bùi Duật Thành không hề phủ nhận, trái lại còn dứt khoát gật đầu: “Đúng vậy.”
Lâm Yên lại siết nắm tay một lần nữa, cười lạnh nói: “Ngài nói tôi nhất định sẽ đồng ý là có ý này?”
“Cô sẽ đồng ý.” Bùi Duật Thành khẳng định lại một lần nữa. Đọc truyện tại đây
Nói xong, đôi mắt sâu hun hút tràn ngập nguy hiểm của anh nhìn thẳng vào mắt Lâm Yên.
Lâm Yên hít sâu một hơi, cố gắng đè lửa giận đang sôi sùng sục trong lòng xuống để có thể bình tĩnh nói chuyện với Bùi Duật Thành: “Rốt cuộc ngài muốn thế nào mới chịu buông tha cho người thân của tôi?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!