Chương 21NHẤT ĐỊNH PHẢI NỂ MẶT MŨI
“Ýcủa ông là… Tổng giám đốc Bùi nhìn trúng một nữ diễn viên! Tổng giám đốc Bùi biết nữ diễn viên đó sẽ tới thử vai ngày hôm nay cho nên mới tới đây?” Khương Nhất Minh sửng sốt.
“Lại chẳng không à, ông thấy còn có khả năng khác hay sao?” Phùng An Hoa nở nụ cười, đáp.
“Chuyện này…” Khương Nhất Minh nhất thời không biết nói thế nào.
Theo như ông biết thì người tới thử vai bằng cửa sau chỉ có một người.
Hình như tên là Hạ San San gì đó.
Còn về phần Hạ San San dựa vào quan hệ của người nào thì ông không quá rõ. Phía lãnh đạo cấp cao chỉ gọi báo cho họ hôm nay Hạ San San sẽ tới thử vai, dặn bọn họ để tâm và nể chút mặt mũi.
“Chẳng lẽ là cái cô Hạ San San kia?” Khương Nhất Minh như có điều suy nghĩ.
Phùng An Hoa mỉm cười: “Tôi đã xem qua CV của nữ diễn viên đó rồi. Chỉ là sinh viên của Học viện điện ảnh Đế Đô, lại không có tác phẩm gì thì sao có thể có mặt mũi lớn như vậy? Nói không chừng là có quan hệ với Tổng giám đốc Bùi, tôi thấy… có khi là quan hệ không bình thường đâu. Ông xem đi, hôm nay Tổng giám đốc Bùi cũng đích thân xuất hiện rồi đấy!”
“Không thể nào, mấy năm nay không hề nghe thấy Tổng giám đốc Bùi có người phụ nữ nào! Mà với thân phận của Tổng giám đốc Bùi thì sao có thể tốn công tốn sức vì một diễn viên nhỏ như thế?” Khương Nhất Minh kinh ngạc nói.
“Lão Khương, Tổng giám đốc Bùi cũng là đàn ông thôi.” Phùng An Hoa cười, đáp.
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Khương Nhất Minh cảm thấy khó xử.
“Còn làm sao nữa, trước hết cứ nước đẩy thuyền đưa thôi, đến lúc đó cứ chọn Hạ San San là được! Nguyên tắc của ông có lớn cũng không lớn bằng mặt mũi của Tổng giám đốc Bùi! Nhớ kĩ, nhất định phải cho Hạ San San thể diện đấy!” Phùng An Hoa nói.
…
Một lát sau, công tác chuẩn bị cho buổi thử vai hoàn tất.
Các diễn viên tham gia thử sức khẩn trương đứng chờ bên ngoài.
Bọn họ nhanh chóng được gọi tới lấy số báo danh rồi lục tục đi vào hội trường.
Lâm Yên không dừng lại đây quá lâu, chỉ liếc mắt một cái rồi xoay người rời đi.
Đúng lúc này một nhân viên hấp tấp chạy ra.
“Số 33! Người số 33 đâu!”
Người nọ liếc thấy gương mặt của Lâm Yên liền sải bước đi tới: “Cô bị làm sao đấy hả? Gọi cô mà sao không hé răng tiếng nào? Còn không mau vào đi!”
Lâm Yên thấy đối phương nhận nhầm người vội nói: “Tôi… tôi không phải…”
“Nhanh nhanh nhanh! Đừng có rề rà nữa! Hôm nay mà xảy ra lỗi lầm gì thì tôi không giữ được bát cơm của mình đâu!”
Lâm Yên ngơ ngác bị nhân viên công tác mạnh mẽ kéo vào bên trong hội trường, ngay cả cơ hội lên tiếng giải thích cũng không có.
“Trật tự! Đạo diễn tới!”
Lời vừa dứt, nhà sản xuất, đạo diễn, phó đạo diễn, biên kịch lần lượt đi ra.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!