Chương 201YÊN TÂM VỀ TÔI NHƯ VẬY SAO?
Không còn cách nào khác nên Lâm Yên chỉ có thể ngoan ngoãn đi ra phòng khách.
Cô ngồi xuống sofa rồi lại lấy một cái gối ôm khác đè lên cái túi vải bố của mình.
Bữa cơm này… thật muốn chia tay quá…
Lúc nào cô mới đi được đây?
Lâm Yên thẫn thờ ngồi trong phòng khách, cảm thấy một ngày mà tưởng chừng như một năm.
Đột nhiên phía sau cô truyền đến tiếng bước chân quen thuộc, sau đó là mùi thuốc lá quen thuộc bao trùm lấy cô.
Bùi Duật Thành chậm rãi quỳ một chân xuống trước mặt cô.
Lâm Yên: “!!!”
C…cá…cái tư thế này…
Là một cô gái thép, bình thường Lâm Yên không có mấy cảm xúc khi thấy hình ảnh bạn trai quỳ gối trước mặt bạn gái. Thế nhưng Bùi Duật Thành đột nhiên quỳ xuống trước mặt cô thế này… quả thật đã khiến chú nai con trong lòng cô hưng phấn nhảy nhót đến chấn động não luôn*.
(*) Nai con nhảy nhót: ngôn ngữ lóng mạng, chỉ trạng thái tim đập nhanh hơn bình thường, hoặc ẩn dụ sự rung động.
Tình… tình huống gì đây…
Bùi Duật Thành không hề nhìn cô mà nhìn vào chân trái của cô, sau đó đưa tay chạm vào đôi chân nhỏ của cô.
Lâm Yên vô thức rụt chân lại.
Bùi Duật Thành: “Đừng nhúc nhích.”
Lâm Yên: “…”
Cô lập tức không dám động đậy.
Sau đó cô chứng kiến Bùi Duật Thành cẩn thận xắn ống quần của cô lên tận đầu gối.
Có lẽ do hôm nay cô vận động quá nhiều nên từ bắp chân cho đến phần đầu gối của cô đã hơi sưng đỏ.
Nhìn cái chân bệnh tật của mình, vẻ mặt của Lâm Yên khẽ trầm xuống.
Tai nạn xe năm đó quá thảm khốc, nếu đổi là người khác chắc chắn đã mất mạng, cô có thể may mắn sống sót sau vụ tai nạn đã được coi rất may mắn rồi.
Với năng lực phục hồi đáng sợ của cô thì chỉ cần cô không tự tìm đường chết, cái chân này vẫn có thể từ từ hồi phục.
Bùi Duật Thành lấy một cái bình nhỏ màu trắng rồi đổ chất lỏng màu xanh lục trong đó ra lòng bàn tay, sau đó chậm rãi xoa bóp chất lỏng lên bắp chân của cô…
Lâm Yên ngây người nhìn hành động của anh.
Thật ra, sau khi cuộc đua kết thúc cái chân của cô đã mơ hồ cảm thấy đau đớn, thế nhưng cô không để lộ ra lại càng không hề đề cập đến. Ngay cả Bùi Vũ Đường cũng không biết chuyện này, tại sao Bùi Duật Thành lại biết chân của cô bị đau, lại còn tìm đúng vị trí nữa?
Cảm giác mát lạnh dần trở nên ấm áp do nhiệt độ của lòng bàn tay anh, sự đau đớn và tê dại cũng dần dần giảm bớt.
Cô đã sớm quen với việc chịu đựng cảm giác đau đớn giày vò, cũng không quen kể lể với bất cứ người nào…
Nhìn người đàn ông chẳng nói một lời yên lặng bóp chân cho mình, trong lòng Lâm Yên bỗng có một cảm giác không nói nên lời.
Trong phòng khách yên tĩnh, màn đêm ngoài cửa sổ cũng lặng im.
Bùi Duật Thành xoa bóp chân cho Lâm Yên khoảng hơn mười phút thì dừng lại. Sau đó vẫn duy trì tư thế quỳ một chân mà kéo mép áo phía bên phải của Lâm Yên lên một chút, tiếp tục lặp lại động tác cho thuốc ra lòng bàn tay rồi áp lên eo của cô xoa bóp.
Lâm Yên lại ngây người một lần nữa.
Đây cũng là một trong những vết thương cũ cô có từ lúc bị tai nạn xe. Năm đó suýt nữa cô đã bị liệt nửa người, nhưng do tốc độ bình phục của cô quá kinh khủng nên hiện tại đã không còn nghiêm trọng. Thế nhưng nếu như vận động quá mức vẫn sẽ cảm thấy đau đớn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!