Chương 165CHƠI NHƯ VẬY CŨNG ĐƯỢC?
“Cái gì?!!”
Lâm Yên vừa dứt lời, Bùi Vũ Đường liền ngây ngốc nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt khó tin: “Từng tham gia giải đua xe hạng hai thế giới, lại còn giành được top 8? Thật hay giả vậy? Chị Yên, chị đừng làm em sợ!”
“Những đội viên kia tôi không biết nhưng mà trước đây lúc tôi xem giải đua hạng hai thế giới đã từng thấy đồng phục của bọn họ, chính là bộ đó.” Lâm Yên nói.
“Chị Yên, chị lại dọa em rồi, em còn tưởng chị biết rõ cơ đấy.” Nghe Lâm Yên nói vậy, Bùi Vũ Đường thở phào một hơi, “Chị Yên, chị không biết nhiều về các đội xe, mà hiện tại lại có rất nhiều đội xe có đồng phục na ná nhau nên chắc chắn là chị nhầm rồi. Sao Tống Diệu Nam có thể mời được đội xe top 8 của giải đua xe hạng hai thế giới? Nói đùa, ngay cả em còn không mời được.”
Nghe Bùi Vũ Đường nói vậy, Lâm Yên cũng chỉ có thể nhún vai. Điều cần nói cô đã nói cả rồi, tin hay không, nghe hay không là chuyện của Bùi Vũ Đường.
“Ồ, đây chẳng phải Bùi thiếu gia sẽ chui qua đũng quần tôi sao?”
Lúc hai người đang nói chuyện, đám người Tống Diệu Nam kéo về phía hàng ghế dành cho khách quý.
“Ha ha, Tống Diệu Nam, ai chui qua đũng quần ai chẳng lẽ mày lại không tự biết?” Bùi Vũ Đường lạnh giọng đáp trả.
Tống Diệu Nam cũng không tiếp tục nói nhảm, gã giơ ngón giữa với Bùi Vũ Đường rồi chuyển mắt nhìn về phía Lâm Yên, trong mắt đầy sự lạnh lẽo.
Gã không quên, chính người phụ nữ này đã khiến gã phải chịu nhục, một nỗi nhục không thể rửa sạch, một đứa đàn bà mà lại đua thắng gã.
Vốn dĩ Tống Diệu Nam không để ý chuyện mình mất một cái động cơ, thế nhưng gã phải tìm lại được thể diện của mình!
“Thế nào, cô cũng muốn tham gia cuộc đua này?” Gã nhìn chằm chằm Lâm Yên, cười nói.
“Tôi chỉ đến xem thi đấu thôi.” Lâm Yên đáp.
“Xem thi đấu? Như vậy sao được, lần trước cô đã thắng tôi, tôi nghĩ tôi sẽ cho cô một cơ hội nữa… Có dám đánh cược lần nữa không?” Tống Diệu Nam nói.
“Không có hứng.” Lâm Yên thản nhiên đáp.
“Ha ha ha, Bùi Vũ Đường, gái mà mày dẫn đến cũng hèn nhát y như mày vậy.” Tống Diệu Nam liếc mắt nhìn Bùi Vũ Đường. Bạn đang đọc truyện tại đây
“Cái mả m*… mày nói ai?” Bùi Vũ Đường trợn trừng mắt, xắn tay áo lên.
Không chờ Bùi Vũ Đường có hành động tiếp theo, Lâm Yên đã nhíu mày kéo Bùi Vũ Đường ra phía sau mình. Cô nhìn thẳng vào Tống Diệu Nam rồi lạnh giọng nói: “Con người tôi rất có nghĩa khí.”
“Ồ, rồi sao nữa?” Tống Diệu Nam ra vẻ nghiền ngẫm.
“Cậu có thể nói cậu ta, nhưng… không được nói tôi.” Lâm Yên nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!