Chương 150TÔI THÍCH CẬU
Vệ Từ Phong nhìn Lâm Phiên Nhược thay dép đi vào nhà, nhìn cô treo áo khoác lên móc, nhìn cô bước vội vàng vào thư phòng tìm tài liệu rồi lại nhìn cô nhanh chóng đi đến phòng ngủ tìm đồ…
Từ đầu tới đuối ánh mắt Phương Xán Dương vẫn dõi theo Lâm Phiên Nhược như ánh mắt của một chú cún con.
Rốt cuộc cô cũng bận bịu xong, cô cúp máy rồi đi tới trước cửa sổ sát đất, quen tay châm một điếu thuốc rồi cầm iPad lật xem bảng biểu.
Từ lúc vào nhà đến giờ cô không hề liếc mắt nhìn Phương Xán Dương một cái nào.
Sắc mặt của Phương Xán Dương từ mê đắm lúc ban đầu đổi thành ai oán, cuối cùng đổi thành tức giận.
Cùng lúc đó, đạo diễn Khương cũng không nhịn được phải hô cắt, ông uyển chuyển nói với với Lâm Yên: “Dừng dừng dừng! Lâm Yên, cô diễn… rất tốt, nhưng mà thái độ đối phương Phương Xán Dương hình như hơi quá rồi! Thái độ này không chỉ không có tim mà ngay cả thận cũng không có luôn! Mặc dù cô không yêu Phương Xán Dương nhưng tốt xấu gì vẫn thích đối phương mà!”
Vệ Từ Phong: “…”
Từng chữ Khương Nhất Minh nói ra đều đang ghim vào trái tim Vệ Từ Phong.
Lâm Yên: “Ồ… xin lỗi, để tôi diễn lại một lần nữa!”
Lâm Yên tránh Vệ Từ Phong còn không kịp, nên nhất thời chưa thể hoàn toàn nhập vai.
Thế nhưng khả năng học tập của cô rất cao, trong nháy mắt đã nghĩ ra được cách giải quyết. Lâm Yên quyết định coi Vệ Từ Phong thành một “con mèo nhỏ” xem sao.
Đối với Lâm Nhược Phiên thì sự tồn tại của của Phương Xán Dương chỉ giống như một con mèo thi thoảng làm nũng, quấy rầy cô đôi chút mà thôi.
Công cuộc quay phim nhanh chóng được tiếp tục…
Phương Xán Dương trầm mặt, chất vấn: “Chị đi đâu? Sao muộn như vậy mới về đến nhà?”
Lâm Phiên Nhược không ngẩng đầu lên, tiếp tục nhìn iPad: “Công ty có liên hoan.”
Phương Xán Dương siết chặt nắm tay: “Liên hoan? Mùi nước hoa đàn ông trên người chị là ở đâu ra?”
“Mũi cậu là mũi chó sao?” Lâm Phiên Nhược khẽ cười một tiếng, không chút e dè trả lời: “Nói chuyện với Trần Kính một lúc.”
Phương Xán Dương lập tức xù lông: “Trần Kính! Lại là Trần Kính! Nói chuyện cần dán sát vào như vậy không? Có phải chị thích anh ta đúng không?”
Lâm Phiên Nhược: “Tôi thích cậu.”
Ánh mắt của Lâm Phiên Nhược nhìn Phương Xán Dương giống như đang nhìn một con mèo nhỏ làm rối tung cuộn len của chủ nhân, tuy bất đắc dĩ nhưng vẫn không nhịn được sự yêu thương.
Khương Nhất Minh vô cùng kích động, có cảm giác rồi!
“Chị…” Sự cưng chiều từ trong đáy mắt Lâm Yên khiến Vệ Từ Phong thất thần, màu đỏ lan từ hai gò má ra rồi đến lỗ tai.
Cảnh này nhìn không hề giống như đang diễn, thật sự quá tự nhiên!
WebTru yenOn linez . com
“Cắt! Cực kì tốt!” Khương Nhất Minh hô cắt.
Cảnh này chỉ cần quay hai lần đã xong, hơn nữa Vệ Từ Phong và Lâm Yên đều rất nhập vai, thuận lợi đến mức Khương Nhất Minh muốn khóc òa lên.
Sau khi đạo diễn hô cắt, cảm xúc của Lâm Yên lập tức biến mất, cô trở lại gương mặt vô cảm của mình.
Nhân viên đứng bên cạnh đã chuẩn bị sẵn tư tưởng trường kì kháng chiến thì không phản ứng kịp.
“Thế này… đã xong rồi sao?”
“Không ngờ diễn xuất của Lâm Yên cũng ổn phết đấy chứ!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!