Chương 13ĐÃ BẤT KÍNH RỒI
Sau đó, Bùi Duật Thành mặc quần áo và đeo kính vào.
Anh ngồi xuống sofa cạnh cửa sổ, ánh mặt trời xuyên qua bóng cây chiếu lên gương mặt đẹp trai nhưng lạnh lùng xa cách của anh. Tay áo sơ mi được xắn lên gọn gàng, hai chân thon dài thoải mái vắt lên nhau. Cặp kính đơn giản trên sống mũi không hề khiến nhan sắc của anh giảm bớt mà lại khiến khí chất của anh bùng nổ.
Lâm Yên: “…”
Lâm Yên có cảm giác rất có thể cả ngày hôm nay cô không thể bình tĩnh lại được.
Giới giải trí đều nói dung nhan của Bùi Nam Nhứ có thể giết người, nhưng mà người trước mắt cô lúc này lại có thể khiến người ta hồn siêu phách lạc.
Dường như Bùi Duật Thành nhìn ra được suy nghĩ của cô, anh chậm rãi châm một điếu thuốc, khói trắng lượn lờ quanh đầu ngón tay thon dài: “Muốn nói gì?”
Rốt cuộc Lâm Yên cũng lấy lại tỉnh táo. Cô chỉnh sửa lại từ ngữ của mình, ôm lấy trái tim nhỏ đang run rẩy cẩn thận nói: “Xin lỗi Tổng giám đốc Bùi, có lẽ là hôm qua tôi uống nhiều quá nên hoàn toàn không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì…”
“Cho nên tôi muốn hỏi xem là tối qua đã xảy ra chuyện gì, vì sao sáng nay tôi lại tỉnh dậy trong nhà của ngài…”
“Không nhớ…” Nghe vậy, đôi môi của Bùi Duật Thành khẽ nhếch lên, đôi mắt dưới thấu kính hiện lên tia sáng nhàn nhạt.
Sau đó, giọng nói trầm thấp nhưng vô cùng quyến rũ của anh cất lên: “Sao, ngủ rồi không muốn nhận, rồi giả vờ mất trí nhớ?”
Lâm Yên: “…”
Phịch!!! – Lâm Yên run chân trượt xuống khỏi mép giường, bị dọa quỳ xuống đất.
Làm sao có thể!
Cô…
Cô ăn gan hùm mật gấu rồi sao!!!
Lâm Yên bò dậy, kinh hoàng giải thích: “Chuyện này sao có thể xảy ra! Ngài Bùi, tôi cảm thấy giữa chúng ta nhất định có hiểu lầm gì đó. Dù tôi có một trăm lá gan cũng không dám bất kính với ngài…”
Ngón tay Bùi Duật Thành kẹp nửa điếu thuốc đang cháy dở, đôi mắt lười biếng nhìn về phía cô: “Tuy là chưa được thỏa mãn, nhưng… đã bất kính rồi.”
Lâm Yên: “…”
Đã… đã bất kính rồi… Đã bất kính tới mức độ nào rồi?
Ai đó mau tới cứu cô!
Bùi Duật Thành thấy Lâm Yên không tiếp tục nói nữa thì đôi mắt lạnh lùng liếc cô một cái: “Còn muốn nói gì nữa?”
Lâm Yên vùng vẫy giãy chết: “Có! Ngài Bùi, tôi có một câu hỏi rất quan trọng! Ngài đã nói… nói tôi… tôi bất kính với ngài thì rốt cuộc tôi làm thế nào… làm thế nào mà làm được?”
Nếu cô có bản lĩnh xơ múi được Bùi Duật Thành thì sao cô không lên trời luôn đi!
Một tay của Bùi Duật Thành vẫn kẹp thuốc, một tay đỡ trán, đuôi chân mày hơi nhếch lên: “Cô đang hy vọng… tôi giúp cô nhớ lại chuyện này sao?”
“K… k… k… k…” Lâm Yên sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, “Không! Không cần! Tôi không có… không có ý đó!”
Lâm Yên bị ép bỏ qua câu hỏi này.
Bây giờ cô phải làm sao đây?
Trong lòng Lâm Yên nóng như lửa đốt, cô cẩn thận hòi: “Ngài Bùi… nếu như tôi nói với ngài… tôi thật sự không nhớ bất cứ một cái gì… ngài có tin không?”
Bộ dạng bị dọa sợ của cô khiến trong mắt của Bùi Duật Thành lộ ra ý cười: “Tất nhiên là tin.”
Cuối cùng cũng tin!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!