Chương 106TÔI LÀ LÂM YÊN
Tưởng Tư Phi nhìn về phía Chu Man Thiến: “Chuyện này…”
Chu Man Thiến: “Ha ha, có người nào đó cố ý cản trở sự phát triển của Tư Phi nên toàn nhận cho cô ấy những vai diễn chẳng ra sao! Nhưng Tư Phi không thể tiếp tục nhẫn nhịn nữa cho nên lựa chọn rời đi. Còn… hy vọng vài người nào đó tự giải quyết cho tốt, đừng đem nghệ sĩ ra làm công cụ để kiếm tiền!”
So sánh với vòng vây toàn người là người bên phía Tưởng Tư Phi thì phía Triệu Hồng Lăng và Đa Đa lại vắng ngắt như chùa bà đanh.
Đa Đa bực tức nhìn hai kẻ đang đổi trắng thay đen: “Đồ vô ơn! Tức chết em rồi! Đắc ý cái gì chứ! Nếu không nhờ chị Lăng thì cô ta có được ngày hôm nay sao? Không biết cảm ơn thì thôi lại còn ở đây hắt nước bẩn! Không được, em phải đi nói rõ ràng với mấy phóng viên kia mới được!”
“Chuyện không phải như cô ta nói…” Đa Đa muốn chen vào bên trong nhưng Tưởng Tư Phi bị đám phóng viên vây trong vây ngoài. Sự chú ý của đám phóng viên cũng chỉ tập trung vào Tưởng Tư Phi chứ không ai để tâm đến bọn họ.
Một phóng viên ảnh thô lỗ đẩy Đa Đa, đống dụng cụ lỉnh kỉnh trên người anh ta cũng đập thẳng vào người cô bé.
“A…” Đa Đa bị đập mạnh đến mức phải lùi về phía sau, đau đến vô thức kêu lên.
Đúng lúc này, Lâm Yên – vẫn đang làm ổ trong góc chơi game, hoàn toàn không có một chút cảm giác tồn tại nào – lại bất ngờ tháo tai nghe xuống, chậm rãi vươn vai đứng dậy.
Thời điểm Đa Đa suýt bị đập một lần nữa thì Lâm Yên đỡ lấy cánh tay của cô bé rồi kéo sang một bên.
“Lâm Yên! Chị kéo em làm cái gì? Em muốn nói rõ ràng với bọn họ!” Đa Đa la lên.
“Đừng nóng! Muốn mọi người chú ý thì phải trở thành tiêu điểm, rồi em muốn bọn họ nghe gì chẳng phải dễ dàng hơn sao?” Lâm Yên nói.
Đa Đa: “Chị nói thì dễ rồi, ai sẽ chú ý đến chúng ta chứ? Trong giới giải trí này những người như chúng ta không có quyền lên tiếng!”
Tất nhiên, điều này Lâm Yên cũng hiểu rõ.
Cô không phản bác mà chỉ đứng đằng sau đám phóng viên kia rồi bình thản cất tiếng: “Xin chào các chư vị phóng viên, làm phiền một chút, có ai muốn phỏng vấn bạn của tôi không?”
“Cái gì! Cô là ai! Tránh sang một bên đi!” Một phóng viên nào đó chẳng thèm quay đầu lại nhìn, tiếp tục bận rộn phỏng vấn Tưởng Tư Phi.
Lâm Yên mỉm cười: “Tôi là Lâm Yên.”
Tiếng nói của Lâm Yên vừa dứt, toàn bộ hiện trường trở nên yên lặng phăng phắc. Đại khái chỉ mấy giây trôi qua, đám người kia đã bắt đầu lục tục quay đầu lại nhìn người vừa lên tiếng.
“Ôi má tôi! Lâm Yên?”
“Là Lâm Yên thật?”
“Thật hay giả vậy? Chẳng phải Lâm Yên chưa bao giờ nhận bất kì phỏng vấn nào sao? Lần nào cũng là do trợ lý của cô ta đứng ra!”
Lâm Yên ho nhẹ một tiếng: “Khụ, xin chào chư vị phóng viên, tôi chính là Lâm Yên! Hôm nay nếu mọi người có câu hỏi gì thì có thể hỏi.”
Nữ chính trong đủ loại scandal đích thân tiếp nhận phỏng vấn có thể có độ hot sánh ngang với việc phỏng vấn nữ chính của bộ phim này.
Cái tên Lâm Yên đại diện cho cái gì?
Chính là tin tức có tính chủ đề thảo luận lớn!
Vài tờ tạp chí bát quái cùng với những phóng viên báo mạng không nhịn được mà lao sang chỗ Lâm Yên.
Thế nhưng, vẫn có vài nhà đưa tin chính thống coi thường loại nghệ sĩ như Lâm Yên. Huống hồ, bọn họ được Chu Man Thiến dùng tiền để mới tới nên hiển nhiên sẽ không qua chỗ Lâm Yên.
Lâm Yên đảo mắt nhìn đám người vây xung quanh mình, mỉm cười nói: “Hôm nay tôi biết gì sẽ nói hết, không nửa lời giấu giếm, thế nên những gì mọi người muốn biết tôi đều có thể trả lời!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!