Lại nói Hạ Niệm Sanh điều chỉnh tất cả tế bào cảm xúc trên người, thay đổi khuôn mặt cười đến sắp vặn ra nước, muốn nói một câu mừng năm mới, mở cửa lại là cái người da thịt trắng hồng trước mắt.
Cô gái cắt tóc ngắn kia, đúng vậy, quán cà phê đó, cô còn nhớ rõ, buổi chiều hôm đó gặp phải, cô có thể trong thời gian ngắn cũng không quên được, một chân của Hạ Niệm Sanh vừa bước vào cửa liền rút trở về, một lần nữa nhìn số phòng, không đi sai nha.
"Chị đến rồi." Hạ Niệm Bạch tiếp nhận đồ đạc trong tay cô, nhường chỗ cho cô.
"Cô là người nào? Sao cô lại ở đây? Thật kỳ quái, đi đâu cũng có thể gặp được cô?" Từ khi từ biệt ở quán cà phê, Hạ Niệm Sanh mất tích mấy ngày nay, điện thoại di động không mở, ngay cả tung tích cũng không có, ngoại trừ chính cô ấy, không ai biết cô ấy đi đâu, cũng may Hạ Niệm Văn vừa rồi ra ngoài mới gặp cô ấy.
"Chị đến rồi " Hạ Niệm Văn từ trong phòng bếp chạy ra, "Chị còn không nhận ra em ấy?" Cô đem Hạ Niệm Bạch xách tới trước mặt nàng.
"Nhận ra chứ, người phục vụ đáng ghét ở quán cà phê kia mà." Hạ Niệm Sanh lườm cô một cái, "Sao em biết cô ấy? Còn để cô ấy vào nhà em."
"Em cũng quá không có quy củ, còn không gọi chị họ." Hạ Niệm Văn đẩy Hạ Niệm Bạch.
Hạ Niệm Bạch cúi đầu, bất đắc dĩ kêu lên, "Chị họ."
"Đợi, đợi đã... đừng ở đây nhận người thân lung tung, cô từ chỗ nào đến, mở miệng liền gọi chị họ." Hạ Niệm Sanh nhìn chằm chằm cô một hồi, cẩn thận nhìn một chút, đột nhiên giống như hiểu được cái gì đó, "Hạ Niệm Bạch??????"
Hạ Niệm Văn nhẹ gật đầu.
"Em bỏ bao nhiêu tiền để đi Hàn Quốc chỉnh dung? Sao một chút cũng không còn dáng vẻ khi còn bé, là em sao? Em xác định nó là Hạ Niệm Bạch của Hạ gia kia?" Hạ Niệm Sanh nói xong còn đi kéo lỗ tai nàng, nhéo nhéo mũi nàng, "Em đừng nâng mũi, thoáng cái bị người ta kéo xuống liền mất mặt. "
"Được rồi được rồi, chị đừng trêu em ấy nữa, lúc chị gặp em ấy, em ấy mới mấy tuổi, con gái mười tám thay đổi, em cũng thiếu chút nữa không nhận ra được."
"Ha, năm nay trôi qua thật là kỳ lạ, em vô duyên vô cớ chạy tới Nam Thành làm gì? Chạy tới tìm hai chúng ta à? Chị cho em biết, cả hai chúng ta đều nghèo và tay trắng, em tìm nhầm người rồi."
"Thôi đi, em mới không đi nhờ vả vào chị, em tự dựa vào chính mình." Hạ Niệm Bạch tránh thoát ma trảo của Hạ Niệm Sanh, xoa xoa lỗ tai mình.
"Đúng rồi, Mộc Chỉ đâu?" Hạ Niệm Sanh hỏi.
"Cãi nhau... " Hạ Niệm Bạch lắm miệng nói đến.
"Làm sao vậy? Ba mươi Tết còn cãi nhau cái gì?"
"Không có việc gì, chị ngồi một lát đi, chút nữa liền ăn cơm."
Nghe được thanh âm bên ngoài, Mộc Chỉ cũng từ phòng ngủ đi ra, thấy Hạ Niệm Sanh đến, khách khí cười cười.
"Thật ngại quá, quấy rầy thế giới hai người rồi." Hạ Niệm Sanh cười đùa nói.
Mộc Chỉ liếc mắt nhìn cô một cái, trêu ghẹo nói, "Đây là lời trong lòng của cô sao? MC Hạ."
Vẻ mặt Hạ Niệm Sanh co rút, đi qua bên cạnh Mộc Chỉ, ôm lấy bả vai của cô, chỉ chỉ người trong phòng bếp kia, "Hai người các cô, cãi nhau? Không có việc gì đi."
"Không sao rồi, tranh cãi mấy việc lặt vặt, mấy ngày nay làm sao cô không tới ăn cơm? Niệm Văn nói gọi điện thoại cho cô cũng luôn tắt máy, đến cuối năm, công việc bề bộn nhiều việc sao?"
"Đúng vậy, rất bận rộn, công việc đã được điều động một chút, sau này nửa đêm các cô rốt cục không nhìn thấy gương mặt khuynh quốc khuynh thành của tôi rồi."
Hạ Niệm Bạch hô to một tiếng.
"Thăng chức rồi sao? Vậy hôm nay chúng ta phải ăn mừng một chút nhỉ. "
Niệm Sanh sửng sốt một hồi, thần sắc có chút bất an, sau đó rống một tiếng "Được"
Một bữa cơm đoàn viên ăn rất vui vẻ, Hạ Niệm Văn trải qua thời gian dài rèn luyện, đã có thể trong thời gian ngắn nhất làm một bàn đồ ăn ngon nhất, bốn người, cá, thỏ, gà, vịt, dùng cách hấp, thịt kho tàu, luộc đều làm giống nhau, vv, vừa đẹp mặt, cũng rất ngon miệng, bốn người ăn rất vui vẻ, chỉ là Hạ Niệm Sanh cùng Hạ Niệm Bạch hai người hình như đều có tâm sự, hai người đều có chút không thích phản ứng.
"Mẹ em ở quê có khỏe không?" Hạ Niệm Sanh hỏi.
"Rất tốt, bà nói trong nhà hình như nhắc đến chị, mẹ chị rất nhớ chị đó." Hạ Niệm Văn thăm dò nói, vụng trộm nhìn Hạ Niệm Sanh một cái, chỉ thấy cô cũng không nói chuyện, ngược lại liên tục uống rượu, "A, hôm nay bên ngoài thật lạnh, năm nay hình như lạnh hơn đúng không, Nam Thành đã rơi mấy trận tuyết." Cô không muốn nhắc tới, cũng không muốn nhắc nhiều đến người trong nhà, người trong nhà không nhận cô, cô cũng không có oán trách, cô làm sao có thể oán trách cha mẹ mình chứ? Mệnh. Con đường cô tự mình chọn, phải tự mình bước đi.
Bữa tối ăn đến một tiếng đồng hồ cũng rất bình thường, bốn người kính tới kính lui lẫn nhau, Mộc Chỉ và Hạ Niệm Văn vừa trải qua cãi nhau sinh tử, cũng có chút tâm sự, uống không ít rượu.
Đêm nay Hạ Niệm Sanh hứng thú đặc biệt cao, từng vòng từng vòng nói chúc mừng năm mới đến ba lượt, sau đó một mình cùng Mộc Chỉ uống ba lượt, cùng Hạ Niệm Văn uống đến 4 vòng, kế tiếp nên đến phiên Hạ Niệm Bạch, đứa nhỏ Hạ Niệm Bạch này, đừng nhìn nhỏ nhất, tửu lượng giống như là người tốt nhất, nhiều năm như vậy không gặp, Hạ Niệm Văn cũng không hiểu rõ, chỉ là sau phen rượu vang đỏ này, mặt cô và Mộc Chỉ và Hạ Niệm Sanh đều có chút đỏ lên, chỉ một mình Hạ Niệm Bạch môi đỏ răng trắng, uống cái gì cũng giống như uống nước, một chút phản ứng cũng không có.
"Nào, nhóc con, chị kính em."
"Chị, em không phải nhóc con, em đã học năm hai rồi, em có năng lực sinh tồn của mình, em có thể tự nuôi sống bản thân, em có tư tưởng của mình." Hạ Niệm Bạch không phục nói.
"Được, uống rượu đi, hôm đó em bất kính với chị, tự em uống ba chén trước."
"Sao em lại bất kính với chị hồi nào? Em có thể uống rượu, nhưng lý do này em không nhận."
"Em gặp chị, em lại không chào hỏi với chị, không uống đúng không? Tự chị uống."
Hạ Niệm Văn là nhìn ra, đêm nay Hạ Niệm Sanh là ầm ĩ đòi rượu uống tới.
Ban ngày Mộc Chỉ mua rượu trong siêu thị đã uống sạch, đêm liên hoan tết nguyên đán cũng mở màn, Hạ Niệm Văn còn có một tia thanh tỉnh, nói là muốn thu dọn bát đũa, đừng uống nữa, Hạ Niệm Sanh không nghe, nói là đêm giao thừa, phải uống đến rạng sáng mới có chịu, lại uy hiếp dụ dỗ Hạ Niệm Văn xuống lầu mua chút rượu trở về.
Đêm hôm đó, cả phòng đều bị ngất đi vì mùi rượu.
Về sau Hạ Niệm Văn cũng không khuyên giải, càng khuyên, Hạ Niệm Sanh càng náo loạn lợi hại, nàng và Mộc Chỉ đã xuống bàn, đơn giản thu dọn một chút, lưu lại mấy cái đồ nhắm, liền cùng Mộc Chỉ nằm trên sô pha xem tivi.
Lúc Hạ Niệm Sanh uống đến mười giờ đã không được, Hạ Niệm Bạch cũng cùng bồi tiếp cô, giúp cô giải chút rượu, lại không uống sạch, tránh khỏi một hồi lại để cho Hạ Niệm Văn đi xuống lầu mua, tất cả mọi người đều nhìn ra tâm tình Hạ Niệm Sanh không tốt, trong lòng Hạ Niệm Văn cũng tràn đầy hồ nghi, mấy ngày nay cô rốt cuộc là làm cái gì? Tại sao ba mươi Tết còn vội vã tìm phòng ở?
Mười giờ mười lăm phút, Hạ Niệm Sanh đã liệt trên bàn như một động vật thân mềm, thấy cô muốn ói, Hạ Niệm Văn vội vàng đem cô dìu vào trong phòng vệ sinh, còn chưa đứng vững, cầm bồn cầu bắt đầu nôn đến ào ào, Hạ Niệm Văn ở một bên vừa đưa nước vừa lấy khăn lông, "Không uống được làm sao phải uống nhiều như vậy, nôn ra không khó chịu sao?"
Màu đỏ, màu vàng, chất lỏng đầy màu sắc, lúc này Hạ Niệm Sanh không ra miệng đáp lại Hạ Niệm Văn, có ai thử qua vừa nôn còn có thể vừa nói chuyện.
Hạ Niệm Sanh nôn đến long trời nở đất, nước mật vàng đều phun ra, nôn tiếp cũng chỉ có thể hộc máu.
"Chị rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi? Có gì không thể nói ra, mọi người cùng nhau giúp chị nghĩ biện pháp."
"Chị thì có thể có chuyện gì?" Nôn xong, Hạ Niệm Sanh lau miệng hơi thở mong manh trở lại. ngôn tình hay
"Buổi chiều nay em nhìn thấy chị rồi."
"Thật sao? Sao chị không thấy em? Buổi chiều chị ở Quốc An, em ở đó làm gì?"
"Hạ Niệm Sanh, buổi chiều em thực sự thấy chị, sao chị lại gấp gáp tìm phòng ở như vậy? Không phải sống trong ký túc xá đơn vị rất tốt sao? "
"Bệnh tâm thần, ba mươi Tết ai bảo em đi xem phòng ở, em nhất định là hoa mắt rồi, buổi chiều chị ở Quốc An cùng bạn bè đi mua sắm đâu?"
"Bạn nào?" Hạ Niệm Văn oán hận nói.
"Nói em cũng không biết, không phải, chị nói Hạ Niệm Văn, em xảy ra chuyện gì? Em có phải uống quá nhiều rồi không?"
"Buổi chiều em trông thấy hết rồi, cái gì cũng nghe thấy, phòng ốc kia vừa không tốt vừa đắt, chủ nhà còn hung dữ, bà ta mắng chị lợi hại như vậy, chị cũng không có cãi lại."
Hạ Niệm Văn còn chưa nói xong, đã nhìn thấy Hạ Niệm Sanh sững sờ ngây ngốc ở đó, cô ngồi trên sàn nhà, bởi vì uống rượu toàn thân không có khí lực, cô không nói chuyện, Hạ Niệm Văn cũng không ép cô, đem cô dìu vào phòng khách, dùng khăn mặt lau mặt cho cô, tay, Hạ Niệm Sanh liền giống như thi thể nằm trên giường không nhúc nhích.
"Chị đánh Dương Khiết." Hạ Niệm Văn đang lau miệng cho cô, cô bất thình lình thốt ra lời này.
"Hả?"
"Chị đánh Dương Khiết rồi."
"Chuyện gì xảy ra? Chị đánh cô ta làm gì?"
"A, tiện nhân Dương Khiết kia, lần sau chị gặp một lần còn đánh một lần, tiểu tiện nhân hèn hạ vô sỉ kia, Niệm Văn, Niệm Văn em biết không? Đồn công an kia có mùi, mùi trên người những cảnh sát kia, không dễ ngửi, nhưng rất đặc biệt, ha ha, em cùng, cùng Mộc Chỉ phải tốt đó, đừng cãi nhau, cô ấy cũng không dễ dàng, chúng ta, chúng ta cũng không dễ dàng, tiểu tiện nhân kia, tiện nhân kia chị rất muốn bóp chết cô ta.... Chị, chị không có nhà để về, Niệm Văn, ha ha, có điều chị vẫn luôn không có nhà, sợ cái gì đâu? Chị cái gì cũng không sợ, ồ vậy. Ngày mai liền năm mới, Hạ Niệm Sanh ta lại là một hảo hán rồi...." Nói xong tay liền rơi xuống, nặng nề ngủ thiếp đi.
Hết chương 93