Kỳ thật, không nói đến chuyện Hạ Niệm Sanh là nữ, hay chuyện bạn gái cũ kia của cô có dũng khí cùng cô tiếp tục ở bên nhau không, chỉ cần nhìn người đàn ông mà cô ấy sẽ gả cho, Hạ Niệm Sanh liền tươi sống bị quăng xa mấy con phố rồi. Hạ Niệm Văn hiển nhiên còn có chút không tin, lấy thiệp mời từ trong túi của Hạ Niệm Sanh ra, hàng chữ vàng bắt mắt lại nóng bỏng, cô dâu viết tên Lăng Tiêu Tiêu, bên chú rể hiển hiển hách hách viết ba chữ Bách Văn Sơ.
Hạ Niệm Văn kéo cổ tay Hạ Niệm Sanh, ý đồ truyền thêm sức mạnh cho cô, Hạ Thận Chi một mình từ phía sau đi tới.
Một người là tam thiếu gia của Bách thị Quốc tế.
Một người là nữ MC của tiết mục tin tức buổi đêm của đài truyền hình, có tỉ lệ người xem không quá cao bởi vì chưa bao giờ nổi tiếng.
Một người là phiên phiên công tử phóng khoáng anh tuấn tiêu sái.
Một là giai nhân trần thế khuynh quốc khuynh thành như hoa như ngọc.
Một là nhà phú hào có gia thế mà ba đời nhà Hạ Niệm Văn cũng tranh không nổi.
Một người là kẻ thường xuyên thẻ tín dụng bị cà đến hết hạn, trên không dựa trời, dưới không chạm đất, người mà toàn hộ nhà họ Hạ cũng không nguyện ý thừa nhận nàng - công nhân cổ trắng Hạ Niệm Sanh.
Một điều cuối cùng, đủ làm cho Hạ Niệm Sanh bị PK đến không hồi vốn nổi.
Huống chi.
Một cái là tình yêu khác giới.
Một cái là tình yêu cùng giới.
Hạ Niệm Sanh cũng chỉ có thể đánh gãy răng nanh, nuốt máu trở lại. Về tình cảm giữa Hạ Niệm Sanh và Lăng Tiêu Tiêu, Hạ Niệm Văn biết không nhiều lắm. Hạ Niệm Văn chỉ biết, tình cảm luyến lưu của bọn họ kéo dài đến tám năm.
Hạ Niệm Sanh mười tám tuổi, cấp ba năm ấy, đã bắt đầu thế nào? Tại lứa tuổi đơn thuần mà cuồng dại đó, lại lấy từ đâu ra dũng khí, là một người thế nào có thể làm cho Hạ Niệm Sanh mười tám tuổi đứng trước mặt toàn bộ người nhà họ Hạ, không hề sợ hãi, bất chấp công khai? Nếu thế giới này thật sự có người vì tình yêu mà sinh, Niệm Văn không biết chị họ của mình rốt cuộc có được tính là một không?
Thi vào đại học ở Bắc Kinh hẳn cũng là vì cô gái đó. Cơn gió phương Bắc năm ấy lạnh thấu xương, thổi lên da thịt được thổ địa mềm mại ướt át nuôi dưỡng nên, giống như dao nhỏ cứa từng nhát sinh đau.
Hạ Niệm Văn không biết rốt cuộc màn yêu hận tình cừu suốt 8 năm trời của chị họ Hạ Niệm Sanh và Lăng Tiêu Tiêu rốt cuộc bắt đầu thế nào, để rồi lấy một loại phương thức quyết tuyệt như vậy chấm dứt. Nàng chỉ biết một Hạ Niệm Sanh luôn luôn tứ bình bát ổn, bình tĩnh điềm nhiên nay thân mình hơi phát run, năm ấy khi cô mười tám tuổi đứng trước mặt cha mẹ họ hàng công khai cũng không hề run rẩy nửa phần. Cho tới bây giờ Hạ Niệm Văn cũng chưa gặp Lăng Tiêu Tiêu, cũng không biết cô gái kia rốt cuộc bộ dạng khuynh quốc khuynh thành đến đâu, thế nhưng làm Hạ Niệm Sanh mê luyến thành như vậy.
Thảm đỏ trải dài bắt đầu từ giữa sườn núi Nam Sơn, trải suốt mười km, người tham gia hôn lễ đều là những người thuộc tầng lớp thượng lưu của thành phố này. Có ông trùm ngành điện tử, tổng giám đốc của công ty Apple của đại khu kinh tế phía nam. Kỳ thật nhiều nhân vật phong vân tụ tập cùng một chỗ thế này, Hạ Niệm Văn cũng không nhận ra, nhưng Hạ Thận Chi, cái người thật ra chỉ biết vẽ vời mà hoàn toàn không có chút kiến thức gì về sinh hoạt đời thường kia lại tựa hồ rất quen thuộc với những người đó. Chỉ nghe nàng lần lượt gọi lên tên từng người, chẳng qua nàng vẫn cúi đầu, tựa hồ không nguyện ý gặp người. Người làm nghệ thuật chắc hẳn đều tính tình như thế, hôm nay sau khi nàng tắm rửa ra khỏi cửa còn cố tình đội một cái mũ lưỡi trai lên đầu, ép cả khuôn mặt xuống thật thấp.
Khi ra khỏi nhà, Hạ Niệm Văn còn hỏi nàng, trời nóng thế, mang mũ lưỡi trai không nóng sao? Sẽ mọc nấm đó?
Hạ Thận Chi đáp lại một câu, "che mưa".
Mười một giờ, tân khách lục tục đến, có nhân tài thương nghiệp mặc tây trang giày da, có tịnh lệ giai nhân mặc lễ phục tới tới lui lui. Không quá bao lâu, tiếng hoan hô liên tiếp vang lên, thì ra là cô dâu đến. Hạ Niệm Văn nhìn thấy tam thiếu gia của Bách thị Quốc tế, một thân tây trang vừa người, Bách Văn Sơ thập phần thân sĩ mở cửa xe, cô dâu mặc áo cưới trắng ngần đi ra khỏi xe.
Đó hẳn là Lăng Tiêu Tiêu, quả thật rất xinh đẹp, phù hợp toàn bộ điều kiện của một mỹ nữ. Da trắng như tuyết, nhưng không phải cái loại trắng tái nhợt bệnh trạng, mà phân phong vận trong trắng lộ hồng. Dáng người cao gầy, thân mình dong dỏng cao dưới sự phụ trợ của váy cưới có vẻ càng thon dài. Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, dùng một lòng bàn tay là có thể vừa vặn che khuất hơn nửa mặt. Chắc hẳn tất cả mọi gã đàn ông đều tha thiết ước mơ vẻ đẹp này, không có tỳ vết nào. Xương quai xanh tinh xảo, bộ ngực đầy đặn, nhưng trừ những thứ đó ra, Hạ Niệm Văn lại không nhìn thấy thứ gì khác.
Nếu nói Hạ Niệm Sanh có loại quyết tuyệt như thiêu thân lao đầu vào lửa, vì tình yêu mà sinh, khí chất của cô như một trận gió, tuỳ thời đều có thể phiêu tán. Hạ Thận Chi liền thuộc loại nữ nhân chỉ lẳng lặng ngồi một chỗ cũng tản mát ra khí tràng cường đại. Nhưng Lăng Tiêu Tiêu, khí chất của nàng ở đâu nhỉ? Chẳng lẽ đàn ông nhìn phụ nữ và phụ nữ nhìn phụ nữ thật sự có sự khác biệt lớn như vậy sao? Nhưng cô gái trước mắt đó rõ ràng là người Hạ Niệm Sanh yêu chết đi sống lại. Hạ Niệm Văn không khỏi có chút hoài nghi ánh mắt Hạ Niệm Sanh.
Từ bên cạnh nhìn qua, ánh mắt Hạ Niệm Sanh nhìn tân nương lại một khắc cũng chưa rời. Cô lấy ly rượu mà nhân viên phục vụ bưng, hốc mắt hơi hơi phiếm hồng, nhưng từ đầu tới đuôi Lăng Tiêu Tiêu cũng không thèm liếc mắt nhìn về hướng các nàng bên này một cái. Là không lọt được vào mắt đi, ba cô gái không sang quý gì, Hạ Niệm Văn chẳng qua là người làm công lương ba ngàn một tháng, ngay cả thành phần tri thức cũng không được tính. Mà Hạ Niệm Sanh, chính là nữ MC nghèo túng không được trọng dụng, đến một giờ sáng mới được lên kênh tin tức. Mà cô gái kêu Hạ Thận Chi kia, ngay cả một nghề nghiệp ổn định chính thức cũng không có. Ánh mắt của Lăng Tiêu Tiêu lại sao có thể hướng về phía này đây? Giờ phút này toàn bộ thể xác và tinh thần của nàng hẳn đều ở trên người chú rể ôn nhuận như ngọc kia, không quá bao lâu nữa, sẽ còn một vài nhân vật chân chính ở cấp quan trọng sẽ xuất hiện.
Mười hai giờ, tiệc cưới chính thức cử hành, vị trí chính giữa phía trên trống không. Tân khách tập hợp ở Ngọc Bích Đình tăng thêm rất nhiều khí son phấn, y hương tấn ảnh* xoay tròn trong đại sảnh là vô số thân ảnh của tuấn nam mỹ nữ. Một đám doanh nhân xí nghiệp gia đầu đầy tóc bạc vừa ăn uống linh đình vừa khe khẽ thì thầm.
('Y hương tấn cảnh' là một thành ngữ, y = y phục, hương = hương thơm, tấn = mái tóc, cảnh = bóng dáng, miêu tả sự lộng lẫy đẹp đẽ của phục sức trên người, cũng có ý ám chỉ phụ nữ hoặc chỉ những thứ hay thấy ở những yến hội xa hoa)Đột nhiên, Hạ Niệm Sanh cảm thấy thân thể nặng hơn không ít, quay đầu lại xem, ra là nữ nhân kêu Hạ Thận Chi kia nghiêng người, tựa lên thân mình, vùi đầu càng thấp.
Nhạc khúc du dương của buổi hôn lễ đột nhiên im bặt, tân khách cả sảnh đường an tĩnh lại, tấm màn phía sau sân khấu bị kéo ra, có một người đàn ông mặc bộ com lê màu đen dẫn đường, từ phía sau rèm một người đàn ông cùng hai người phụ nữ đi ra, trong đó một cô gái và một người đàn ông tướng mạo có vài phần tương tự, thần sắc nàng lạnh lùng, lại mặt hàm ý cười, ngay cả vẻ tươi cười cũng mang theo một luồng khí lạnh, khiến cho mọi người đang ngồi tinh thần không khỏi run lên.
Đó hẳn là người nhà của Bách thị Quốc tế, Hạ Niệm Văn đã sớm được nghe danh tiếng. Chẳng qua chức vị của Hạ Niệm Văn ở Bách thị Quốc tế thuộc loại tầng dưới chót nhất, nếu không có buổi hôn lễ hôm nay, nàng hẳn rất khó khăn để có thể được tận mắt nhìn thấy người phụ nữ truyền kỳ có tài thương nghiệp đó, Bách Thanh Quân, CEO của Bách thị Quốc tế, ở Bách gia đứng hàng lão đại.
Hạ Niệm Văn đang nhìn mê mẩn, đột nhiên vang lên thanh âm ly tách va vào bàn, một nhân viên phục vụ không biết là do mải nhìn mỹ nhân trên đài hay vì lý do gì, lại cầm ly rượu lỡ đổ lên người Hạ Niệm Sanh. Ly thuỷ tinh rớt xuống thảm, phát ra thanh âm mềm mại thanh thuý.
Hạ Thận Chi đang tựa vào Hạ Niệm Sanh khẽ nhíu mày, hơi nghiêng người. Hạ Niệm Sanh vẫn mắt đong đầy ý cười nhìn chằm chằm nhân viên phục vụ kia. Chỉ trong chớp mắt, không biết từ khi nào tầm mắt của tân khách toàn bộ sảnh đường lại dời về đây, không chỉ có tân khách, còn có cô dâu chú rể, và hai cô gái trên khán đài. Chính thời điểm đó Hạ Niệm Văn nhìn thấy người ấy, thời điểm cô đi ra từ sau bức rèm, mặt của cô giấu sau người đàn ông kia, đứng chính giữa Bách Thanh Quân cùng Bách Văn Trọng.
Trong kí ức, cô ấy hơi nhíu mày, luôn thích giả heo ăn thịt hổ đe doạ học sinh, đôi mắt sâu thâm thuý không thấy đáy, khoé môi hơi nhếch, còn có thân hình mạn diệu ở trong gió tuyết ngạo nghễ mà đứng, không chút nào lay động. Thân thể ôn nhuyễn như ngọc, thơm ngát mềm mại đều như thuỷ triều đánh úp lại về phía Hạ Niệm Văn, làm cho nàng trong chớp mắt có cảm giác choáng váng như trời đất quay cuồng.
Nàng không ngờ sẽ ở nơi này nhìn thấy Mộc Chỉ, tóc cô búi cao, mặc lễ phục cao quý mà tao nhã. Thế cục phát triển rất đột ngột, nàng chưa kịp thu thập phần vui sướng cùng kinh ngạc xâm nhập nội tâm. Ở giữa đám đông, nàng chỉ liếc mắt một cái liền thấy cô, so với trước kia lại càng hấp dẫn, càng thêm có khí chất. Nàng cứ nghĩ mình nhận lầm người, giáo viên trung học Mộc Chỉ của nàng sao lại xuất hiện ở chỗ này? Nhưng mà Mộc Chỉ rõ ràng cũng thấy nàng, còn hướng về phía nàng cười, vẫn ôn hoà như thế, khoé môi hơi giương lên. Nàng lại nhớ tới buổi chiều tuyết rơi năm đó, cô ấy cũng cười như thế nói với nàng: "Niệm Văn, lại đây xem tuyết."
Niệm Văn không có biện pháp hình dung loại cảm thụ này, thứ cảm giác như sáng sớm đi giữa sương mù, có phần như trong mơ, trước mắt là một phiến mờ mờ ảo ảo, sau lưng cũng là sương mù dày đặc, chỉ có nàng và cô ấy, thanh âm của cô giữa sương trắng như ẩn như hiện. Niệm Văn nhịn không được nghiêng đầu ngoái lại, đến là sương mù, bước tiếp cũng là sương mù, là mộng sao? Chắc hẳn thế rồi, chỉ có ở trong mơ mới có thể lại một lần nữa nhìn thấy Mộc Chỉ.
Ngoài trời là vùng trời khác, ngoài đất cũng vẫn là đất, chỉ cảm thấy đi đến nơi không biết, đến rồi cũng không biết đang ở nơi nào, chỉ có thể gắt gao dán bên người cô ấy, dính chặt lấy Mộc Chỉ.
Hạ Niệm Văn ngỡ như trái tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, thân thể tựa hồ đứng không vững, trong mắt tất cả đều là một Mộc Chỉ mặc lễ phục tinh xảo đầy chân thật kia. Cô ấy hơi gầy, gió thổi qua, cuốn lên những lọn tóc đang buông lơi của cô. Ánh mắt khi tới gần nóng rực như lửa, thiêu đốt trái tim nàng. Cô ấy nói: "Niệm Văn, là Hạ Niệm Văn sao?"
Cùng tới theo cô, còn có cô dâu Lăng Tiêu Tiêu, rốt cục nàng thấy Hạ Niệm Sanh, còn cả việc bị người va phải.
"Niệm Sanh, cậu không sao chứ?"
"Vị này là Bách Văn Sơ."
"Vị này là Hạ Niệm Sanh, bạn của em."
Bạn bè, tám năm ôn nhu triền miên, si tình lưu luyến.
Tám năm vành tai mái tóc quấn quýt, cùng giường cùng gối.
Cậu ấy nói là bạn bè, ừ, bạn bè, mọi yêu thương đều giấu ở một nơi mà ánh mặt trời không chiếu tới được. Nhiều năm như vậy, đi ra phố chỉ có thể nắm tay, khi xa nhau, giữa đám đông cũng chỉ dám ôm lấy đối phương. Tình cảm như vậy, chia tay như thế, cũng thật sự chỉ xứng với hai chữ "bạn bè" mà thôi. Chỉ là những ngày tháng trong hồi ức, khi đó cậu ấy rúc vào lòng mình si ngốc cười, chẳng lẽ chỉ là một giấc mộng sao? Hạ Niệm Sanh cô, mơ một giấc mơ dài đến tám năm trời, nay tỉnh mộng, người đó cũng tiêu tan.
Cô chỉ cảm thấy lồng ngực một trận đau nhói, có đôi khi phụ nữ mà tàn nhẫn rồi, còn gây thương tổn nặng nề hơn cả đàn ông. Hạ Niệm Sanh nhếch miệng cười cười.
Một đường ranh giới vô hình tựa hồ chia mấy người ra hai bên bờ sông. Bờ bên này là Hạ Niệm Văn đứng ngây ra như phỗng, Hạ Niệm Sanh nhếch miệng cười chua chát, Hạ Thận Chi vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên.
Bờ bên kia, Bách Văn Sơ xoay người đi đón tân khách của anh ta, chỉ còn lại cô dâu Lăng Tiêu Tiêu cùng Hạ Niệm Sanh bốn mắt nhìn nhau, Mộc Chỉ đáy mắt tràn đầy ý cười, còn có, còn có, cô gái kia là ai? Cảm giác như đã từng quen biết, lại thực xa lạ, chắc hẳn là khuôn mặt gần đây mới gặp qua. Đầu óc Hạ Niệm Văn đã bị sự xuất hiện của Mộc Chỉ hoàn toàn quấy đục, đột nhiên thanh âm réo rắt của cô gái xa lạ kia vang lên bên tai.
Cô gái đó nhìn về phía đằng sau Hạ Niệm Văn, đi lại gần, dùng thanh âm thật thấp thật thấp ôn nhu hỏi: "Thận Chi, chừng nào thì em định về nhà?"
Thận Chi? Thì ra Hạ Thận Chi thật sự tên là Thận Chi.
"Thời gian ước định còn chưa tới, đến lúc đó em sẽ về."
"Hôm nay là ngày vui của Bách gia, em ăn mặc thế này sẽ làm người khác phê bình kín đáo đó." Cô gái kia tựa hồ rất quen thuộc với Hạ Thận Chi.
Hết chương 7