Sau khi mấy người đi rồi, Tiêu Tiêu ngồi liệt trên giường, Hạ Niệm Sanh tức giận cuống quít đi lên phía trước, nửa bên mặt của hơi sưng đỏ của nàng, không ngờ Bách Văn Sơ lại tát cậu ấy, "Trước kia anh ta có từng đánh cậu không?" Niệm Sanh nhẹ nhàng nâng lên mặt của nàng, đau lòng hỏi.
Tiêu Tiêu lắc đầu, "Đây là lần đầu tiên." Nàng thờ ơ lạnh nhạt, nét ưu sầu vương giữa hai hàng lông mày bấy lâu tựa như trong khoảnh khắc tiêu tán, nàng vươn tay ôm cổ Hạ Niệm Sanh, ôm chặt như vậy, giống như là muốn đem Hạ Niệm Sanh hoà vào trong sinh mệnh của mình. Nàng dùng sức toàn thân khí lực, dùng sức dựa sát vào trong ngực Hạ Niệm Sanh.
"Có đau không?" Hạ Niệm Sanh nhẹ nhàng vuốt tóc dài của nàng, nàng chỉ lắc đầu, trong tay gắt gao túm lấy góc áo của Hạ Niệm Sanh, môi khẽ run rẩy "Niệm Sanh... Niệm Sanh.... "
Giống như là muốn đem tất cả nỗi nhớ một năm qua đều đổi thành một tiếng thì thầm non.
Nàng gắt gao không muốn buông ra.
"Bây giờ phải làm sao đây? Tịch Cẩn Chi bên kia định giải thích thế nào?"
"Thiếu nợ thì trả tiền, tuy rằng trước đó cô ấy đã cho mình cơ hội lựa chọn, mình đã thận trọng cân nhắc, Niệm Sanh, con số mấy trăm vạn, có lẽ chúng ta cả đời cũng không kiếm được nhiều như vậy, mình nghĩ con đường này ngay từ đầu có lẽ đã đi sai, nhưng chỉ một năm mà thôi, một năm sau mình có thể tìm đủ loại lý do ly hôn với Bách Văn Sơ, rời khỏi nhà họ Bách, trong nhà cũng không cần mình gánh vác như vậy nữa, mấy tháng nay mình có tiết kiệm một chút tiền, mua bảo hiểm cho ba mẹ mình, về sau cuộc sống của họ cũng không cần lo lắng nữa. Một năm sau, cũng chỉ có mình và cậu, cậu nguyện ý ở đâu cũng được, mình sẽ đi theo đến đó, đây là tính toán ban đầu của mình, chỉ là chuyện không như mong muốn, mình còn tưởng rằng mình có thể, nhưng khi Tịch Thận Chi xuất hiện, mình nhìn thấy ánh mắt của cậu thấy cô ấy, bên trong có hảo cảm, Hạ Niệm Sanh, cậu không lừa được mình, ánh mắt cậu nhìn người khác rất dễ bán đứng cậu, mình thật sự rất sợ, sợ cậu nhanh như vậy liền thích người khác. Tịch Thận Chi tốt thế, người lớn lên lại xinh đẹp, khí chất lại tốt, gia cảnh cũng xuất sắc, cậu biết cậu đi mấy ngày nay, mình sắp phát điên rồi. Niệm Văn nói muốn gọi điện thoại cho Tịch Thận Chi, xem cô ấy có biết tung tích của cậu không, cậu có biết mình lo lắng chuyện giữa cậu và cô ấy thế nào không? Nhưng chúng mình tìm khắp tất cả Nam Thành, đều không có tung tích của cậu, đành phải hỏi Tịch Thận Chi, khi đó mình nghĩ, chỉ cần cậu khoẻ mạnh, mặc kệ cậu ở cùng với ai cũng tốt, sau đó Tịch Thận Chi cũng không có tung tích của cậu, cậu biết mình có cảm giác gì sao? Mình vừa lo lắng vừa mừng, mừng là vì cô ấy cũng không biết, có lẽ cậu sẽ nói mình lòng dạ hẹp hòi, mình chính là lòng dạ hẹp hòi, lo lắng lại mất một cơ hội tìm thấy cậu. Sau đó cậu gửi tin nhắn nói mùng 4 trở lại, trái tim mình mới buông lỏng. Mình ở trong phòng đem hết quần áo của mình, Bách Văn Sơ, đem toàn bộ ném lên giường, gấp từng cái một, đặt lại tủ quần áo, sau đó lại toàn bộ ném trở lại giường, cứ như vậy vòng đi vòng lại, mình không biết có thể làm gì mới có thể để cho thời gian nhanh một chút. Khoảnh khắc đó, mình nghĩ mình không muốn quan tâm đến khoản nợ trong nhà nữa, không muốn quan tâm tới ước định của Tịnh Cẩn Chi, có lẽ mình là một người không đáng tin cậy, mình không quan tâm, mình cũng không quản được, mình chỉ muốn ở cùng với cậu, ở bên cạnh cậu, một khắc cũng không muốn tách ra, bởi vì mình sợ có một ngày nào đó cậu lại biến mất, đến lúc đó mình sẽ đi đâu để tìm cậu đây?"
Nàng nói một hơi nhiều như vậy, nàng khóc, trên mặt ướt đẫm, trước ngực Hạ Niệm Sanh đều bị nhiễm ướt, Niệm Sanh nghẹn ngào, chỉ ôm nàng càng chặt hơn một chút.
"Lập tức liền có thể ly hôn rồi, về sau mình hoàn toàn chỉ thuộc về cậu. Thiếu tiền của Tịch Cẩn Chi, chúng ta từ từ trả, cho dù phải trả cả đời. Mình thiếu nhiều nợ như vậy, cậu còn bằng lòng ở cùng với mình không? " Trong mắt Tiêu Tiêu rưng rưng nước mắt, khẽ ngửa đầu làm nũng nói.
"Mình nguyện ý." Hạ Niệm Sanh nhéo nhéo cánh mũi nhỏ nhắn xinh xắn của nàng, "Chỉ là Bách Văn Sơ sẽ dễ dàng buông tha cho chúng ta như vậy, thuận lợi ly hôn sao? "
"Bách gia vẫn là Bách Thanh Quân làm chủ, cô ấy vừa nói rất rõ ràng."
"Đi thôi, về sau cậu phải theo mình trôi qua những ngày tháng khổ cực rồi, hai ngày nay chúng ta ở nhà Mộc Chỉ, tìm được phòng chúng ta liền dọn ra ngoài, hai ngày nay mình sẽ tìm phòng, được không? Mặc dù cha mình cho mình một ít tiền đặt cọc nhà, nhưng mình không muốn, những năm tiếp theo, cậu theo mình thuê phòng sống, từ nay về sau, không có nhà không có xe, không có túi hàng hiệu, không có party xa xỉ, cục cưng, cậu đã chuẩn bị kỹ càng làm một cô nương ốc đồng chưa? Mỗi ngày nấu cơm, kiếm được số tiền nhỏ sinh hoạt, vì ba đấu gạo mà khom lưng."
"Không phải là năm đấu sao?"
"Chúng ta càng nghèo hơn chút, có lẽ chỉ có ba đấu."
Tiêu Tiêu trịnh trọng nhẹ gật đầu, có lẽ sau khi trải qua chuyện này, cuối cùng nàng cũng hiểu được mình muốn gì, không cần cái gì, hy vọng còn không quá muộn, trong lòng cô thầm nghĩ.
Có nhân viên phục vụ khách sạn nghe được động tĩnh, thò đầu vào, Hạ Niệm Sanh kéo Tiêu Tiêu lên, hai người đi ra khỏi khách sạn, một thân thần thanh khí sảng, tuy rằng sự tình đến quá đột ngột, con đường sau này cho dù có khó đi, hiện tại rốt cuộc là hai người nắm tay nhau đi. Lúc đi ra cửa khách sạn, hai người mười ngón tay siết chặt, Tiêu Tiêu nghĩ, cứ như vậy dây dưa với nhau đi, cả đời này, cùng người này. Nàng nhìn Hạ Niệm Sanh thật sâu một cái, là may mắn như thế, trước kia mình ngốc như vậy, ngốc đến mức mình thiếu chút nữa chấm dứt mạng sống của mình, thiếu chút nữa cứ như vậy bỏ qua người bên cạnh này. Nàng lại dùng dùng sức, gắt gao nắm chặt tay Hạ Niệm Sanh, Hạ Niệm Sanh đi ở giữa đường một chút.
"Chết rồi, mình làm rơi túi xách trên phòng vừa rồi." Tiêu Tiêu nghiêng người nói.
"Mình đi lấy cho cậu." Hạ Niệm Sanh quay trở lại khách sạn, "Chờ mình."
"Ừm" Tiêu Tiêu nhẹ gật đầu.
Hôm đó là mùng bốn tết, Nam Thành trước sau như một sương mù, Niệm Sanh đi vào thang máy, lên lầu chín, góc phòng 902 quả nhiên có túi xách của Tiêu Tiêu. Cô vừa cúi người, cầm trên tay, đột nhiên nghe thấy một tiếng gào thét thê lương, dài như vậy, giống như xẹt qua bầu trời, sau đó là tiếng ồn ào huyên náo, giống như âm thanh ô tô chạm đuôi.
Cô đứng ở cửa sổ đi xuống nhìn, trước cửa khách sạn thoáng cái chật ních rất nhiều người, giống như xảy ra chuyện gì, nhiều người vây quanh như vậy, hoảng sợ nhìn bốn phía.
Hạ Niệm Sanh chỉ cảm thấy lòng mình như bị đục lỗ, đột nhiên không thể thở nổi, cô thầm nghĩ rằng cuộc đời thật vô thường, lại không biết sao đám người giống như đột nhiên như nhường một con đường, cô nhìn thấy cánh tay kia, máu thịt be bét nằm trên nền đất xi măng. Cô như hoá đá đứng ở đó, từ nơi này nhìn xuống, quen thuộc như vậy, hình xăm trên cổ tay giống như một con bọ cạp dọc theo máu tanh uốn khúc bò xuống.
Cô cầm túi xách của Tiêu Tiêu, nhớ tới thân thể, chân lại mềm nhũn xuống.
Cô nắm lấy rèm cửa sổ bên tay, ổn định thân thể mình. Cô cầm túi của Tiêu Tiêu, tiến vào thang máy, xuống lầu, tất cả mọi người trong đại sảnh khách sạn đều vẻ mặt hoảng sợ, nói một tai nạn xe cộ bất ngờ xảy ra, tương tự như bao lần cô từng đi livestream tai nạn xe hơi.
Cửa chính khách sạn, vừa rồi Lăng Tiêu Tiêu ở nơi đó, người trên đường cái đột nhiên từ góc ẩn chạy ra, thật nhiều thanh âm, hỗn tạp, có âm thanh phụ nữ trung niên, có âm thanh nam nhân, có tiếng khóc trẻ con, cô nghe không rõ, chỉ là từng bước từng bước đi vào trong đám người.
Cô hẳn vừa nhìn lầm rồi, bàn tay kia, vừa rồi cô đứng ở lầu chín, cao như vậy, kỳ thật cái gì cũng nhìn không rõ mới đúng.
Cô tìm trong đám người, hy vọng tìm được bóng dáng Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu có phải cũng đang xem náo nhiệt hay không? Nhưng cô tìm rất lâu cũng không tìm được bóng dáng Tiêu Tiêu.
Cô lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Lăng Tiêu Tiêu, trong túi xách vang lên tiếng chuông điện thoại, cô đẩy đám người ra, ngửi thấy mùi máu tươi nồng đậm, nhưng mùi máu tươi kia làm sao không che giấu được mùi hương trên người Tiêu Tiêu, mùi hương mê người như kẹo.
Nàng nằm ở nơi đó, toàn thân ngâm trong một mảng lớn máu, lồng ngực nàng dường như vẫn còn đang động, bên cạnh hình như có người đang gọi 120, giống như có người đang gọi 110, Niệm Sênh nghe không rõ, cô chỉ đứng ở nơi đó, đứng cách nàng không đến một thước. Cô ngồi xổm, nắm tay của nàng ấy, trên tay cô cũng dính đầy máu, cô dùng sức nắm tay kia, mười ngón tay siết chặt, dường như có xe cứu thương tới, cô mờ mịt nhìn người mặc áo blouse lắc lư trước mắt cô.
"Làm phiền cô tránh ra một chút, đừng chậm trễ sự tình."
"Cô là gì của cô ấy?"
Niệm Sanh chỉ nghe được bên tai ông ông, nghe không rõ ràng, cô giống như chỉ nghe được âm thanh của Tiêu Tiêu, cô nói "Túi của mình rơi trong khách sạn." Cô nói "Niệm Sanh, mình thật là sợ hãi, mình sợ cậu thích người khác, mình không muốn quan tâm, chỉ cần cậu khoẻ mạnh, mặc cho cậu ở cùng với ai cũng tốt."
Thân thể nàng vẫn còn nóng, máu cũng nóng, cô ấy không biết những người mặc áo bloose trắng đang nói cái gì, chỉ mờ mịt gật đầu, lắc đầu, cô đi theo trên xe, xe cứu thương vang lên tiếng còi quen thuộc. Cô nghe được âm thanh kia, phảng phất nhớ tới thật lâu trước đây lúc cô công tác chuyên môn nằm vùng ở bệnh viện, vừa nghe đến xe cứu thương xuất động là sẽ có tin tức mới cho bọn họ.
Cô chỉ cảm thấy buổi chiều ở Nam Thành thật lạnh, cô bị chặn bên ngoài phòng cấp cứu, bệnh viện có rất nhiều người, mỗi người tới đi lui đều là bộ dáng máu thịt mơ hồ, giống như người sinh bệnh lúc Tết nguyên đán đặc biệt nhiều, Tiêu Tiêu cũng chỉ là bị bệnh mà thôi.
Cô rốt cuộc không còn sức lực, tựa vào tường liền chậm rãi ngồi xuống, sàn nhà thật lạnh, những y tá kia cầm dụng cụ lạnh như băng ra vào, mí mắt cô nặng nề, cô nghĩ mình có thể ngủ một giấc hay không, sau khi tỉnh lại Tiêu Tiêu sẽ kéo cô lên, để cô về nhà, hiện giờ cô còn chưa có nhà, thế nhưng sau này sẽ có, sẽ có nhà chỉ thuộc về hai người họ, cô chưa bao giờ rõ ràng xác định tương lai như bây giờ.
Tiêu Tiêu chỉ bị vết thương ngoài da thôi mà, cô nghĩ thầm.
Hết chương 101