Bọn họ ngơ ngác nhìn nhau, thở dài một hơi rồi quay ngược lại hướng cũ: "Huynh nghĩ bây giờ chúng ta không nên vào đó đâu."
"Đệ cũng nghĩ vậy."
Mà những lời Châu Mộc Vân nói lúc nãy đều là sự thật, khi đó trông đám người kia thực sự rất đáng sợ. Bọn chúng nhìn chằm chằm nàng bằng ánh mắt thèm thuồng, đã thế còn đồng loạt cởi hết đồ trên người ra, chờ cho một tên lại gần sát người mình Châu Mộc Vân mới dám dùng hết sức lực đá hắn một cái.
May mắn thay lúc đó thuốc mê cũng đang gần hết tác dụng nên nàng mới có thể khập khiễng đứng dậy, dùng toàn bộ sức lực để đánh trả bọn chúng. Nhưng do bị đập một cái vào đầu nên cũng có chút khó khăn, không những bị một tên túm tóc đập vào tường mà còn bị bọn chúng đá liên tiếp vào bụng và lưng, quăng như một bao gạo không hơn không kém.
Tới lúc gần bị bắt được Châu Mộc Vân mới nhớ tới chiếc trâm cài nhọn hoắt mà Tống Minh Viễn đưa mình lúc ban đầu để tự vệ, nhắm vào những huyệt đạo quan trọng trên người chúng mà đâm tới, thành công khiến bọn người đó mất đi cảm giác rồi lần nữa tấn công.
Nàng tung hết sức lực như trút hết uất hận của mình ra, nhằm vào những chỗ hiểm mà đánh liên tục nhưng tới khi hoàn hồn lại đã thấy mấy tên định cưỡng bức mình nằm rạp ra đất, trên tay lẫn người cũng dính đầy máu. Châu Mộc Vân thật sự không biết nếu lúc đó mình không phản ứng kịp thì chuyện gì đã xảy ra rồi, vậy nên tới bây giờ nghĩ lại vẫn nổi hết cả da gà.
Tống Minh Viễn càng nghe càng thấy đau lòng, dỗ dành Châu Mộc Vân một lúc lâu sau đó đưa nàng đi tắm để rửa sạch máu, chờ thái y tới lau sạch mấy vết thương nhỏ trên người lại cho nàng uống một chén canh được làm từ thảo dược có tác dụng an thần.
Châu Mộc Vân cuối cùng cũng từ từ chìm vào giấc ngủ, đôi mắt nàng nhắm lại, cơ thể căng cứng một lúc lâu cuối cùng cũng được thả lỏng đôi chút. Tống Minh Viễn buông tiếng thở dài, ngồi một bên rồi đau lòng vuốt ve khuôn mặt nàng.
"Để nàng chịu khổ rồi..."
Y cụp mắt, kéo chăn lên đắp cho Châu Mộc Vân sau đó hướng mắt ra phía ngoài: "Cao Lãng."
Ngay khi dứt lời tiếng chân bình bịch liền vang lên, ngay sau đó cánh cửa cũng được mở ra: "Có thuộc hạ."
"Những người kia sao rồi?"
"Những người đó đều được sơ cứu qua nhưng do mất máu quá nhiều nên tạm thời vẫn chưa tỉnh lại, đại vương gia và tam vương gia trước đó cũng có tra hỏi nhưng chúng chỉ bảo là có một cung nữ đưa vàng rồi bảo chúng giở trò với nương nương, ngoài ra không còn điều gì khác."
"Tra ra được ả cung nữ đó là ai chưa?"
"Dạ chưa, nhưng mấy tên đó bảo nhớ mặt cô ta, khi nào tỉnh lại sẽ cho người đến xác nhận ngay."
"Ừm."
Tống Minh Viễn gật đầu tỏ ý đã hiểu, không buồn đi nghỉ ngay mà chậm rãi đứng dậy, y cởi long bào trên người mình ra rồi thay bằng thường phục, theo Cao Lãng đi xuống đại lao. Nơi này ban ngày đã tối, đến đêm lại càng âm u hơn, những gian phòng đầu là để nhốt mấy tên tội phạm phản quốc từ khi trước còn bốn tên kia được nhốt ở tút sâu bên trong.
Tống Minh Viễn đi đến nơi liền dừng lại, nghiêng người sang đã thấy ngay bốn tên hắc y nhân nằm co ro ở dưới sàn, người co quắp lại hệt như mấy con tôm đã bị luộc chín. Trên người bọn chúng đầy vết thương từ lớn đến nhỏ, tuy đang hôn mê nhưng vẫn rên rỉ không ngừng.
Y nhướng mày, lập tức ra lệnh cho Cao Lãng bên cạnh mang một xô nước lạnh tới rồi tạt thẳng vào mặt chúng.
"Khụ, khụ, khụ!"
Mấy tên nam nhân bị tạt nước liền giật mình tỉnh dậy, ho khan liên tục nhưng lúc thấy người đang đứng trước mặt mình lại sợ hãi cúi đầu, lắp ba lắp bắp vẫn không nói nên lời: "Bệ... bệ hạ..."
Tống Minh Viễn nhếch mép, nhẹ nhàng rút cây kiếm từ bên hông ra rồi kề sát vào cổ tên to cao nhất trong số đó: "Rốt cuộc các ngươi lấy cái gan nào mà dám đụng đến quý phi vậy hả?"
"Bệ hạ, là do chúng thần ngu muội... bị đồng tiền mê hoặc nên mới làm hại đến quý phi nương nương... đáng chết ngàn vạn lần..."
Hắn vừa nói vừa run cầm cập, Cao Lãng đứng ngay phía sau không cần lại gần cũng nghe thấy tiếng hai hàm răng va vào nhau, ba tên phía sau cũng sợ không kém, thậm chí còn có một tên đi bậy hẳn ra quần.
Nhưng Tống Minh Viễn vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng vốn có, y híp mắt, lần nữa cất giọng nói tựa tử thần đòi mạng: "Biết đáng chết mà vẫn làm theo sao? Rốt cuộc ai là người sai bảo ngươi hả?"
Mấy tên đó cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, lần lượt khai hết ra. Thực sự thì lúc đó bọn chúng cũng không định làm nhưng khi thấy dáng vẻ xinh đẹp động lòng người của Châu Mộc Vân liền ngu ngốc đồng ý. Chúng cũng không biết ả cung nữ sai bảo mình là ai, chỉ biết cô ta đưa cho chúng mấy thỏi vàng rồi bảo cưỡng bức Châu Mộc Vân, mọi chuyện chỉ có vậy.
Tống Minh Viễn nghe đến thế càng tức giận hơn, trực tiếp đạp bay mấy tên đó ra xa sau đó chém cho mỗi người thêm một đường.
"Á á á!"
Những vết thương còn chưa kịp khép miệng lại xuất hiện thêm vết khác khiến chúng đau đớn hét toáng lên nhưng đối diện với vẻ mặt đáng sợ của Tống Minh Viễn lại chẳng dám hó hé gì, chỉ biết cúi đầu chịu tội.
Tống Minh Viễn phát tiết hết lên người mấy tên khốn nạn này một hồi lâu, giày vò chúng như đang trả thù cho nỗi sợ của Châu Mộc Vân nhưng ngay lúc này lại có một bóng đáng vội vã tiến lại.
"Hoàng huynh, hóa ra huynh ở đây à? Làm đệ đi tìm từ nãy tới giờ."
Động tác y khẽ dừng lại, nghiêng người nhìn qua liền thấy Tống Tử Long hớt hải chạy tới: "Đệ tìm trẫm sao?"
Hắn gật đầu, chờ khi nhịp thở ổn định lại mới nói tiếp: "Hoàng huynh, ngoài dấu chân của mấy tên này thì đệ còn phát hiện thêm một dấu chân dính máu nữa đi ngược ra phía sau phủ Sơn Hạc, điều đó có nghĩa là không chỉ có bốn tên mà tới tận năm tên hãm hại tiểu nha đầu kia, có lẽ trước khi chúng ta tới hắn đã kịp trốn thoát rồi."
Tống Minh Viễn nhíu mày, ngay lập tức quay phắt người lại để hỏi lũ người kia: "Ngoài các ngươi ra còn có ai không?"
Bọn chúng lo lắng nhìn nhau, thầm trao cho đối phương một ánh mắt ẩn ý sau đó tên to cao nhất nhích lên, gật đầu: "Còn có một người nữa thưa bệ hạ nhưng người đó là do ả cung nữ kia đưa vào, chúng thần thật sự không biết hắn là ai, vả lại do lúc đó đóng cửa nên thực sự rất tối, có muốn cũng không thể nhìn được mặt."
Tống Tử Long bày ra nét mặt "quả nhiên là như vậy", tiến lên một bước rồi tiếp lời: "Dấu chân đó đi về hướng đông nhưng giữa đường lại biến mất không chút dấu vết, đệ nghĩ chúng ta nên đợi ngày mai rồi hỏi Thanh Vân đi, biết đâu cô ấy sẽ có thêm vài manh mối."
Tống Minh Viễn biết đây là cách duy nhất nên chỉ đành gật đầu, sai người đánh bốn tên kia một trận nữa sau đó mới chậm rãi quay về Thiên Minh điện.
"Hai người cũng về nghỉ ngơi đi, bây giờ đã trễ lắm rồi."
"Vâng."