Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí

Hoàng Phủ Thanh Vũ gật đầu ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, ý cười phiêu lãng lại tràn ra: “Quả thật là như thế, như vậy đêm qua, đối với thân thể Hoàng tử phi, ta thật rất là vừa lòng .”

Tịch Nhan trong lòng hung hăng mắng lại, nhưng vẫn duy trì tư thái đoan trang như trước: “Như vậy, có thể làm cho Thất gia vừa lòng, đây chính là phúc lớn của thiếp thân.”

Hoàng Phủ Thanh Vũ mỉm cười gật đầu, Tịch Nhan mỉm cười đáp lại, sau đó xoay người đi.

Nhưng vừa mới đi ra vài bước, đã thấy quản gia Thôi Thiện Duyên vội vàng đi đến: “Thất gia, Hoàng tử phi, các vị hoàng tử đến thăm viếng, muốn chúc phúc cho Thất gia cùng Hoàng tử phi.”

Chúc phúc? Tịch Nhan trong lòng cười lạnh, chỉ sợ thật ra là đến xem trò cười mà thôi?

Quay đầu nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ, nàng thay đổi suy nghĩ, trong lòng bỗng nhiên nảy ra chủ ý tuyệt diệu.

Kết quả là, trong phòng khách của phủ Thất hoàng tử, chỉ một thoáng đã hiện diện gần mười vị hoàng tử, quả thật có thể nói là là náo nhiệt phi phàm.

Tịch Nhan hưng trí dâng lên cao, mang theo chiếc khăn che mặt ** diện kiến các vị hoàng tử.

Không chỉ đối với các hoàng tử lớn hơn Hoàng Phủ Thanh Vũ, nàng đoan trang hiền thục dâng trà cho từng người, mà đối với các hoàng tử nhỏ hơn Hoàng Phủ Thanh Vũ, căn bản không cần dâng trà, nàng lại nhất quyết dâng trà đầy đủ, bộ dáng thập phần hiền lương thục đức.

Nhưng trên thực tế, trừ bỏ Lục hoàng tử Hoàng Phủ Thanh Hoành, Cửu hoàng tử Hoàng Phủ Thanh Thần, cùng với Thập Nhị hoàng tử Hoàng Phủ Thanh Tuyên, các hoàng tử còn lại ai là ai, nàng căn bản cũng không phận biệt được.

Sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Hoành thật là thú vị, đặc biệt lúc Tịch Nhan dâng trà cho hắn.

Lúc đầu sắc mặt hắn bình thản vô cảm nhưng bỗng chuyển sang khó coi do việc dâng trà liên tục bên các bàn cạnh bên.

Tịch Nhan lại cảm thấy thú vị, tới tới lui lui ở bên cạnh hắn, vòng vo rất nhiều vòng, cuối cùng thành công nhìn thấy sắc mặt hắn càng ngày càng khó coi.

Tính tình lão Thập Nhị bình thường đã bất hảo, trong lúc Tịch Nhan dâng trà cho hắn, hắn nhưng lại cúi thấp lung nhìn từ dưới lên, cố nhìn vào chiếc khăn che mặt của Tịch Nhan, mong muốn nhìn ra bên trong như thế nào, nhưng mà còn chưa kịp thấy gì đã nghe được thanh âm thất ca của mình —

“Thập Nhị đệ.”

Chỉ là một tiếng gọi vô cùng đơn giản, Tịch Nhan vẫn chưa nghe ra điều gì dị thường trong đó, thế nhưng mà lão Thập Nhị trước mặt chỉ một thoáng ngồi nghiêm chỉnh lại, bày ra một khuôn mặt vô hại tươi cười với Hoàng Phủ Thanh Vũ: “Thất ca,

Thất tẩu tử thật sự là hiền thục, thất ca hảo phúc khí.”

Nghe được hai chữ “Phúc khí”, “Xì” một tiếng, Ngũ hoàng tử cười mà không cười vang lên, khóe miệng vài hoàng tử còn lại cũng giương lên nét cười không rõ ràng.

Hoàng Phủ Thanh Vũ lãnh đạm cười, ánh mắt làm như lơ đãng liếc qua người Tịch Nhan.

Dâng trà xong, Tịch Nhan liền đứng ở bên người hắn, nghe các huynh đệ của hắn chúc tụng, mắt thấy Ngũ hoàng tử uống liến mấy ngụm trà, liền lên tiếng: “Để thiếp thêm trà cho Ngũ Ca.”

Thanh âm cực kỳ mềm mại động lòng người, Ngũ hoàng tử nhịn không được có chút sửng sốt, Tịch Nhan đã thêm trà cho hắn, đồng thời tay phải hơi run lên, có một vật nhỏ bé bay ra, tránh được tầm mắt của mọi người, rơi xuống trong chén trà của Ngũ hoàng tử.

Ngọ yến đang vui vẻ bỗng Ngũ hoàng tử bên kia xảy ra chuyện.

 

Ngọ yến đang vui vẻ bỗng Ngũ hoàng tử bên kia xảy ra chuyện.

Mọi người đều nhìn thấy dáng vẻ hắn không ngừng gãi khắp người, bất giác đều cảm thấy buồn cười, đợi đến khi có người tiến lên xem xét thì hết sức kinh ngạc khi nhìn thấy toàn thân hắn đầy các nốt màu hồng!

Hắn khó chịu nghiến răng nghiến lợi, nhìn chằm chằm Hoàng Phủ Thanh Vũ: “Thất đệ, ta đã nói trước phủ đệ này của ngươi tà môn, nhìn đi, ta đây là gặp tội gì!”

Nói xong hắn cũng không quan tâm mình đang ngồi cùng mọi người mà liều mạng gãi toàn thân, sau đó xoay người liền rời khỏi phủ.

Trong lúc nhất thời, mọi người đều chỉ cảm thấy trên người mình có chút không được tự nhiên.

Chỉ có lão Thập Nhị vẫn cao hưng như trước, tiếp đón mọi người ngồi xuống. Chính hắn cũng tiến đến bên người Tịch Nhan, thừa dịp Hoàng Phủ Thanh Vũ cùng người bên ngoài uống rượu hết sức nhỏ giọng nói với Tịch Nhan:

“Thất tẩu, lần trước ở trong xe ngựa thấy mặt tẩu tử, chỉ tiếc trong xe ngựa tối quá nên mới chỉ gặp đại khái, bất quá tẩu khi đó thật sự rất đẹp. Tiểu Thập Nhị ta vẫn sầu tương tư tẩu đến giờ phút này, tẩu cho ta xem liếc mắt một chút có được không?”

Tịch Nhan liếc mắt một cái liền nhìn ra trong mắt hắn ánh lên tia giảo hoạt, mỉm cười: “Nay ta không thể so với ngày xưa, giờ đây dung nhan này làm cho người ta sợ hãi, nên ta thật không dám cho Thập Nhị đệ nhìn.”

“Làm sao có thể như vậy, Thất ca ta vừa ý tẩu như vậy, tẩu tử làm sao có thể khó coi? Tẩu cho ta nhìn một lần đi.” Lão Thập

Nhị ra vẻ không chịu nghe lời, nâng tay liền kéo tấm lụa mỏng trên mặt Tịch Nhan xuống.

Tịch Nhan thật ra cũng không nghĩ tránh né, chỉ còn chờ hắn đem khăn che mặt của mình cái kéo xuống, cũng để thỏa mãn ý muốn xem kịch vui của mọi người.

Cũng không nghĩ tới khi lụa mỏng sắp sửa rơi ra hết, bỗng nhiên trong lúc đó, một đôi tay đúng lúc đè lên cái trán nhỏ xinh của nàng, vừa kịp giữ chặt chiếc khăn lụa mỏng sắp rơi ra.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!