Ánh mắt hắn vẫn lạnh lẽo như trước, băn khoăn nhìn dung nhan tuyệt mỹ của nàng, cuối cùng cười lạnh một tiếng: "Ta biết rồi. Chỉ là nàng chưa bao giờ hoàn toàn tin tưởng ta.Nhan Nhan, nàng nói, ta làm sao có thể thả một người lừa dối ta hết lần này tới lần khác đi đây?"
Dứt lời, hắn rốt cục buông tay ra, lạnh lùng vung tay áo rời khỏi phòng.
Tịch Nhan kinh ngạc ngồi ở chỗ cũ, chậm rãi nâng tay lên, xoa xoa cằm dười bị siết chặt sinh đau, cuối cùng nhịn không được lại rơi lệ.
Nàng bị Hoàng Phủ Thanh Vũ giam lỏng. Sau chuyện xảy ra trong phòng, nàng không thể ra ngoài, người khác cũng không thể đi vào, mỗi bữa ăn sẽ có người đưa thức ăn vào từ cửa sổ, nhưng mà không ai nói một câu với nàng.
Cho tới bây giờ, nàng rất sợ hãi sự cô tịch, hoàn cảnh hiện tại lại nhắc nhở nàng nhớ tới sự sợ hãi đó, đôi vai nhỏ bé cô đơn của nàng không thể gánh nổi.
Sau hai ngày cắn răng cố nén, cuối cùng nàng nhịn không được vùi mình vào ổ chăn, lui vào trong góc, sợ hãi đến lạnh run.
Cùng lúc đó, trong hậu viện khách điếm, Hoàng Phủ Thanh Vũ chỉ lẳng lặng ngồi trước vườn hoa, chén trà trong tay đã nguội từ lâu, mùi thơm của trà đã biến mất, nhưng hắn vẫn không hề phát hiện ra.
Cho đến khi có người mang một ly trà mới đặt trên bàn đá trước mặt, hắn mới quay người lại, giương mắt nhìn về phía người vừa mới tới, chính là Đạm Tuyết.