Sáng sớm hôm sau, Tịch Nhan chậm rãi tỉnh giấc mới phát hiện bản thân không biết ngủ tự khi nào.
Mở mắt ra, nàng lại đột nhiên nhận thấy được có gì đó không đúng -- cả người nàng rõ ràng được vây trong một lòng ngực ấm áp, thắt lưng cũng bị người ta ôm lấy!
Trong lòng Tịch Nhan chấn động, ngẩng đầu nhìn lên, đỉnh đầu lại đụng vào cái gì đó, chỉ nghe một tiếng rên vang lên, rốt cục có một bàn tay rời thắt lưng của nàng, chậm rãi di động lên phía trên.
Tịch Nhan giương mắt nhìn theo cánh tay kia, bắt gặp Hoàng Phủ Thanh Vũ đang xoa cằm bị nàng đụng trúng, trong lòng nàng có cảm giác nói không nên lời, một cảm giác dở khóc dở cười.
Đến tột cùng nàng làm sao lại trêu vào nam nhân này ? Tịch Nhan đột nhiên lâm vào tình trạng hồ đồ.
"Tỉnh rồi sao?" Trong thanh âm của hắn mang theo giọng mũi nồng đậm, rõ ràng cũng là vừa mới tỉnh lại. Xác thực mà nói, là bị nàng làm cho tỉnh giấc.
Tịch Nhan muốn giãy khỏi vòng tay ôm ấp của hắn, nhưng không thành công, vì thế cười mỉa : "Thất gia, ngài không cần phải vào triều sao?"
Hắn cười khẽ một tiếng: "Nàng xem ta thành cái dạng này rồi, còn có khả năng vào triều sao?"
Tịch Nhan cúi đầu hạ tầm mắt, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, tỏ ra do dự sau một lúc lâu, thật cẩn thận nói: "Chân Thất gia sao lại bị thương?"
Hai người ôm nhau nằm như vậy, đối với Tịch Nhan mà nói là cực kỳ khó xử, nhưng khi nhìn thái độ vui vẻ chịu đựng của hắn, thậm chí câu hỏi nàng vừa đưa ra cũng không có chút ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn, hắn vẫn cười như thể vấn đề kia không đáng là gì cả.
"Mùa đông năm ta ba tuổi bị rơi vào hồ nước lạnh, hàn khí nhập thể, bị thương hai chân." Trong lúc Tịch Nhan còn chưa phục hồi tinh thần lại, hắn bất ngờ trả lời câu hỏi của nàng chỉ bằng hai ba câu nói đơn giản.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!