Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Ái Phi Tuyệt Sắc Của Thần Bí Vương Gia

Hôm sau, gió to tuyết lơn, lúc Thập Nhất cùng Thập Nhị khó khăn lắm mới đi đến được cửa chùa, từ xa xa chỉ nhìn thấy cổng chùa đang đóng chặt cùng với một thân ảnh đang quỳ, tuyết phủ khắp cả người, giống như cơ thẩ đã bị đóng băng cả rồi.

"Thất ca!" Thập Nhị thét lên một tiếng kinh hãi, vội vàng xông đến, mạng mẽ vuốt lớp tuyết đọng trên người Hoàng Phủ Thanh Vũ.

"Thất ca......" Thập Nhất quỳ xuống ở trước mặt hắn, nhìn thấy lông mi, chân mày, tóc mai của hắn đều đóng thành lớp băng mỏng, thanh âm nhịn không được trở nên run run, vươn tay ra ôm lấy khuôn mặt lạnh lẽo của Hoàng Phủ Thanh Vũ, cảm giác lớp băng mỏng hóa thành dòng nước trong lòng bàn tay mình, "Làm sao Hoàng tổ mẫu có thể nhẫn tâm như vậy......"

Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi mở mắt ra, chậm rãi lắc lắc đầu, nhưng vẫn kiên định quỳ gối tại nơi đó như trước.

Thập Nhị nhìn thấy hắn quỳ gối trong tuyết, nửa người bên dưới cơ hồ đều bị tuyết vùi lấp, nhịn không được rống lên một tiếng, dùng sức bản thân kéo hắn lên: "Thất ca huynh đứng lên trước đi, huynh cứ như vậy sẽ làm tổn thương đến thân thể!"

"Các đệ tránh ra." Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên trả lời, giữ chặt tay Thập Nhị, không cho hắn dùng lực.

Thập Nhị đứng dậy, hung hăng đá một cước vào trong tuyết, căm tức quát lên: "Huynh biết rõ Hoàng tổ mẫu nhất định không bao giờ lấy thuốc đi cứu Thất tẩu! Huynh muốn cùng nàng chết như vậy, chỉ có huynh nhận phần thua thôi! Tất cả lợi thế đều ở trên tay Hoàng tổ mẫu, huynh làm sao mà thắng được! Từ khi Hoàng tổ mẫu bắt đầu cho Thất tẩu uống thuốc, bà đã nắm phần thắng trong tay rồi!"

Hắn bỗng nhiên ngồi xổm xuống, ôm lấy Hoàng Phủ Thanh Vũ: "Thất ca, huynh buông tay đi, không đáng, thật sự không đáng!"

Hoàng Phủ Thanh Vũ không nói một lời, chỉ đem cánh tay Thập Nhị kéo xuống, Thập Nhị ngẩn ra, còn muốn tiến lên, lại bị Thập Nhất kéo lại:

"Thập Nhị, đệ đừng quên trong đám huynh đệ chúng ta, người được Hoàng tổ mẫu sủng ái nhất chính là Thất ca, nếu đã có cơ hội, Thất ca sẽ không buông tay đâu."

"Có cơ hội gì?" Thập Nhị nổi giận đứng lên, "Chẳng lẽ đợi cho nửa người dưới của Thất ca thật sự bị phế đi, mới đoạt được cơ hội kia sao?"

Vừa dứt lời, bỗng dưng nghe thấy cửa chùa vang lên một tiếng nặng nề, cửa mở, người đi ra cũng là nha hoàn Lục nhi.

"Thất gia, Thái Hậu nói, mời Thất gia quay trở về, không cần vì vài chuyện hay vài người không xứng đáng mà phá đi sự yên tĩnh nơi chốn thanh tu trên núi này." Lục nhi chuyển đạt từng câu từng chữ trong lời nói của Thái Hậu, có chút lo lắng nhìn hai má đang tái xanh của Hoàng Phủ Thanh Vũ.

"Hoàng tổ mẫu hiện tại đang làm gì?" Thập Nhất hỏi.

Lục Nhi do dự một lát: "Thái Hậu lão nhân gia đang dùng bữa sáng."

Chỉ một thoáng Thập Nhị tức giận đến đỏ cả mặt: "Thất ca, huynh có nghe thấy không? Hoàng tổ mẫu căn bản nắm chắc thắng lợi trong tay, huynh không có cơ hội đâu!"

Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn quỳ gối nơi đó, khóe miệng bỗng nhiên gợi lên một ý cười nhợt nhạt.

Hắn nhớ tới lúc trước, thời điển cùng Tịch Nhan ngao du ở trại hoa, có một đêm, nàng đột nhiên từ trong mộng bừng tỉnh lại, mở mắt ra thấy hắn, đầu đầy mồ hôi lạnh dần dần tan mất, nằm ở trong lòng hắn, lòng bình tĩnh lại, bỗng nhiên tiến đến bên tai hắn thủ thỉ: "Hoàng Phủ Thanh Vũ, chàng đoán xem hiện tại ta đang nghĩ đến một câu nói gì?"

Hắn tất nhiên là đoán không được, nàng liền cúi đầu nở nụ cười, giọng nói mềm mại, sinh động, chậm rãi rót vào tai hắn: "Thiên bất đoạt nhân nguyện."

"Thiên bất đoạt nhân nguyện, cố sử nông kiến lang"

Nàng vốn không phải là người cởi mở, nhưng đêm đó, nàng lại nói ra những lời như vậy với hắn, trong lòng hắn không khỏi xúc động.

Mà nay, hắn bỗng dưng nhớ lại những lời này. Hít thật sâu vào một hơi, hắn nhìn về phía chân trời mênh mông.

Nếu thật sự thiên không dứt nhân nguyện, như vậy, nàng sẽ không có việc gì.

Hắn lại tiếp tục quỳ, thoắt cái lại qua thêm nửa ngày, Thập Nhị ở một bên đau lòng đến nỗi dậm chân, nhưng rốt cuộc vẫn không lay chuyển được Hoàng Phủ Thanh Vũ, lúc nhìn về phía Thập Nhất cũng là không hề có biện pháp nào.

Nhìn thấy sắc trời có dấu hiệu tuyết lại sắp rơi nữa, Thập Nhị không để ý đến lời khuyên can của Thập Nhất, định chạy vọt vào trong đi tìm Thái Hậu để lý luận, nhưng đột nhiên nghe được phía sau truyền đến tiếng bước chân vội vàng và hỗn độn, ngoái lại nhìn, thì ra là Ngô Trung đệ tử của thái giám tổng quản Tống Đức Phúc trong cung.

Ngô Trung vừa thấy mấy người bọn họ, sắc mặt nhất thời thay đổi hẳn, vội vã tiến lên quỳ rạp xuống đất, vừa khóc vừa nói: "Thất gia, Thập Nhất gia, Thập Nhị gia, sao các ngài lại có thể ở nơi này? Hoàng thượng ở trên điện đột nhiên ngất xỉu, ngự y đến khám, nhưng lại nói......"

Ba người đồng thời thay đổi sắc mặt.

"Nói cái gì?" Thập Nhị vội giữ chặt cổ áo Ngô Trung, "Phụ hoàng có chuyện gì?"

Ngô Trung khóc lớn lên: "Nói Hoàng thượng chỉ sợ là sẽ không tỉnh lại --"

Thập Nhị đứng bật dậy, rút lui vài bước, thân mình Thập Nhất cũng cứng đờ không thể nhúc nhích, trên mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng thay đổi, vừa muốn đứng dậy, lại cả kinh khi nhận thấy hai chân mình đã sớm mất đi tri giác.

Không muốn trì hoãn Thập Nhất cùng Thập Nhị, hắn trầm giọng nói: "Các đệ về cung trước đi, ta sẽ theo sau."

Thập Nhất cùng Thập Nhị lấy lại tinh thần, lên tiếng đáp ứng, vừa xoay người liền chạy xuống núi.

Ngô Trung thấy Thập Nhất, Thập Nhị rời đi, lại nhìn sắc mặt khổ sở của Hoàng Phủ Thanh Vũ, còn đang do dự gọi: "Thất gia......"

"Còn chưa mau đi vào báo tin!" Ánh mắt sắc bén của Hoàng Phủ Thanh Vũ đảo qua người Ngô Trung làm hắn sợ tới mức da đầu run lên, té ngay cửa chùa, dùng sức gõ cửa.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!