Có quân vương ra lệnh, cẩm y vệ lập tức dốc hết sức điều tra, chỉ mới hơn nửa ngày mà bọn họ đã lục soát sạch sẽ Như Ý Phường từ trong ra ngoài.
Cẩm y vệ không chỉ tìm được loại thuốc “Nhuyễn Tình Tán” của Tây Vực mà còn tìm ra hơn mười loại thuốc kích dục khác.
Nương theo việc điều tra Nhuyễn Tình Tán, bọn họ tiếp tục phát hiện có hơn bảy tám người đàn ông đến từ Nhu Nhiên đúng là gian tế được cài tới kinh thành. Đám người này âm mưu dò la những tin tức bí mật trong triều đình từ miệng của các phu nhân đến đây chơi, sau đó truyền chúng về Nhu Nhiên.
Bởi vì chuyện này quá nghiêm trọng, đám người đó lập tức bị đưa vào thiên lao canh phòng cẩn thận, Như Ý Phường cũng bị niêm phong, những người khác thì bị giam giữ chờ tiếp tục điều tra.
Ngày thứ hai, tin tức này đã truyền khắp triều đình khiến dân chúng không khỏi ồ lên.
Lúc này mọi người mới biết, thì ra trên con phố Dương Lâu bình thường trong kinh thành kia lại có một nơi ghê gớm như vậy.
Trong cơn khiếp sợ, có người tức giận mắng Nhu Nhiên âm hiểm xảo trá, có người thì lại sỉ vả đám người trong Như Ý Phường là những kẻ vô liêm sỉ không biết hai chữ đạo đức là gì.
Đương nhiên cũng có rất nhiều người phụ nữ thầm tò mò không biết trong cửa tiệm Như Ý Phường kia có cái gì, chẳng lẽ những chàng trai bên trong đều có dung mạo tuyệt trần như Phan An thật hay sao?
Thậm chí không ít người còn cảm thấy tiếc nuối vì bản thân không biết đến chỗ đó sớm hơn, nếu như thế thì bọn họ đã tranh thủ đi xem thử cho đã con mắt rồi.
…
Khác với người bên ngoài, người trong hoàng gia đang lo lắng cho thân thể của Trưởng công chúa và An Khang huyện chúa hơn.
Dù gì Nhuyễn Tình Tán cũng là thứ thuốc nổi danh ở Tây Vực, chẳng những gây nghiện mà nó còn bám chặt trong cơ thể và khó có thể được bài trừ một cách bình thường, bởi vậy chỉ e là cả hai sẽ khó lòng khỏi hẳn được.
Cũng may thời gian mỗi lần An Khang huyện chúa đến Như Ý Phường chơi đều rất ngắn, cho nên nàng ta trúng độc không sâu, lại thêm được phát hiện kịp thời cho nên sau khi được Khương ngự y khám và kê thuốc, nàng ta vừa châm cứu vừa uống thuốc suốt ba ngày thì đã có thể loại trừ được chất độc còn sót lại trong cơ thể.
Chờ giải độc xong và trở lại như thường, chuyện đầu tiên mà An Khang huyện chúa làm đó là xin lỗi chồng của mình.
“A Lương, xin lỗi chàng…”
An Khang huyện chúa còn chưa nói xong thì nước mắt đã không kìm được lăn dài trên má: “Đều do ta không thể tự kiềm chế bản thân, làm chàng mất hết mặt mũi như thế… Sau này ta sẽ không bao giờ nghĩ tới những chuyện này, cũng không đến phòng trà quán rượu gì nữa đâu, hức hức, chàng có đồng ý tha thứ cho ta không?”
Nàng ta nói xong, phát hiện chồng mình vẫn nghiêm mặt không nói gì thì cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, chỉ đành vừa khóc vừa nói: “Nếu chàng không muốn tha thứ cho ta, thật sự muốn ly hôn thì ta sẽ đi tìm Thái Hậu nhờ người ban chỉ… Nhưng mà… nhưng mà con của chúng ta phải làm sao bây giờ… Hu hu hu…”
An Khang huyện chúa còn chưa nói hết câu thì đã bị chồng mình ôm vào trong ngực.
Hai mắt Diêu Tuấn Lương đỏ bừng, nghẹn ngào nói: “Mặt mũi của ta không quan trọng, nể tình huyện chúa chỉ bị người khác hãm hại, bây giờ đã điều tra ra chân tướng, chúng ta không cần nhắc đến chuyện quá khứ nữa.”
Dứt lời, hai người lập tức ôm nhau khóc rống, lúc này mới xem như đã làm hòa thành công.
Ngày thứ hai, cả hai lại vào cung một chuyến để tạ ơn Hoàng đế.
Khi ấy Yến Xu đang ở cung Từ An để thỉnh an Thái Hậu, vừa hay lúc này Hoàng đế cũng mới kết thúc buổi chầu, hắn đến cung Từ An để truyền đạt lại tiến triển của vụ án gian tế cho Thái Hậu, bởi vậy nàng cũng được nghe ké.
“Hình Bộ đã điều tra rõ, đám gian tế này đã lẻn vào Như Ý Phường được nửa năm rồi, tất cả đều nghe theo mệnh lệnh của hoàng thất bên Nhu Nhiên. Trẫm đã sai Hồng Lư Tự báo tin cho Nhu Nhiên, nếu như bên đó không có hồi âm thì những người này sẽ bị xử tử ngay tại chỗ.”
Thái Hậu gật đầu, sau đó kinh ngạc hỏi: “Đám gian tế này đã đến kinh thành được nửa năm rồi ư? Nếu không phải lần này có hai vợ chồng của An Khang làm to chuyện lên thì chỉ sợ cũng không có ai phát hiện ra chuyện này. Ai gia chỉ nghĩ thôi mà đã thấy sợ rồi, không biết bọn chúng có nghe ngóng được tin tức mật nào không nữa.”
Vũ Văn Lan nói: “Cũng may là trong nửa năm này bọn họ tiếp xúc với phu nhân của các thương nhân là chính, cho nên chỉ moi được một ít thông tin về vấn đề kinh doanh của các nhà thôi. Bọn họ vốn định nương theo mối quan hệ với Trưởng công chúa để tiếp xúc với người nhà của võ tướng trong triều, may thay trưởng tỷ không quen nhiều võ tướng, người duy nhất mà trưởng tỷ quen chính là An Khang huyện chúa.”
Thái Hậu cũng thầm hô may mắn: “Cũng may An Khang không phải kiểu người dễ dãi nên bọn họ mới không thành công. Đám người này cũng mưu mô quá đi chứ, không ngờ lại dùng một biện pháp như thế, quả thật là khó lòng phòng bị mà.”
Vũ Văn Lan nghiêm túc gật đầu: “Cho nên sau này chúng ta phải khống chế chặt chẽ mọi hoạt động của dị tộc ở Trung Nguyên. Trẫm đã ra lệnh cho châu phủ các nơi điều tra về những dị tộc đang ở trong nước để nắm giữ hành tung của bọn họ rồi.”
“Bệ hạ suy xét thật thấu đáo.” Thái Hậu gật đầu, lại hỏi: “Còn những người khác trong Như Ý Phường thì sao, bệ hạ định xử lý họ như thế nào?”
Vũ Văn Lan nói: “Mẫu hậu cứ yên tâm, Hình Bộ và Đại Lý Tự đã thẩm vấn từng người một, trong đó cánh đàn ông đa phần đều chọn cách bán sắc để kiếm tiền, trừ việc chuốc thuốc khách nữ, có một số còn lén trộm tiền bạc và trang sức của họ nữa, nhưng ngoài những chuyện đó thì tạm không phát hiện những hành vi phạm pháp khác cũng như việc cấu kết với gian tế.”
“Thế thì tốt.” Thái Hậu lại thở dài: “Mấy người đàn ông đó cũng thật là, có tay có chân mà sao lại không kiếm việc đàng hoàng để làm? Chọn cách như vậy để kiếm tiền thì thật đúng là khiến người khác khinh thường.”
Vũ Văn Lan gật đầu, không khỏi nhớ tới những gì mình trải qua khi vào Như Ý Phường đêm đó…
Chậc, thật buồn nôn.
Không hiểu sao những người đó lại có thể làm ra chuyện như vậy được nữa…
Đúng lúc này, hắn chợt nghe Thái Hậu nói thầm trong lòng:【 Không biết mặt mũi của mấy chàng trai đó như thế nào mà lại khiến phái nữ chết mê chết mệt như thế nhỉ? Nghe nói cái tên chuốc thuốc Trưởng công chúa tên là Phan Tái An đúng không, chẳng lẽ tướng mạo cũng không thua gì Phan An? 】
Vũ Văn Lan: “…”
…Thái Hậu cũng tò mò về những thứ này ư?
Chậc, không biết vì sao, rõ ràng đã làm mẹ con với nhau hai mươi mấy năm, nhưng dạo gần đây hắn cảm thấy Thái Hậu càng ngày càng khác xưa…
Đúng lúc này, hắn lại nghe Yến Xu – người vẫn im như thóc nãy giờ – mở miệng hỏi: “Nếu vậy… Không biết bệ hạ tính xử lý những người đàn ông còn sót lại đó như thế nào ạ?”
【 Chậc, lần này bà chủ của Như Ý Phường nhất định sẽ bị trách phạt vì hành vi dẫn sói vào nhà của mình, nhưng nếu như thế thì Như Ý Phường sẽ bị đóng cửa mất rồi còn gì? 】
【 Những người này thì sao đây? 】
【 Không lẽ lại đi tới nơi khác để làm nghề cũ à? 】
【 Không biết còn chỗ nào có một cửa tiệm như thế này không nữa… 】
Vũ Văn Lan im lặng nghe nãy giờ: “…”
Vì sao nàng ấy lại quan tâm đến chuyện này như vậy?
Chẳng lẽ là có dự tính gì hay sao?
Nhưng mà ngay sau đó, hắn chợt thấy Thái Hậu cũng gật đầu nói: “Nghi tần nói phải đấy, bệ hạ tính xử lý bọn họ như thế nào?”
【 Chậc, nếu được thả thì không biết bọn họ có chọn làm lại nghề cũ hay không nhỉ? Nếu thật là thế thì Như Ý Phường có còn mở cửa lại hay không? 】
Vũ Văn Lan: “???”
Sao ngay cả Thái Hậu cũng quan tâm đến chủ đề này thế này???
Rõ ràng chỉ là mấy người đàn ông không biết liêm sỉ cũng chẳng có chí cầu tiến thôi mà, chẳng lẽ hạng người như thế cũng có thể thu hút phái nữ ư???
Hắn nhịn rồi lại nhịn, khó khăn lắm mới giữ được sắc mặt như bình thường: “Nếu thật là người vô tội thì triều đình sẽ thả họ ra, nhưng bọn họ đều là người có tay chân lành lặn, lại đang trong độ tuổi khỏe mạnh nhất, Trẫm định cho người dạy họ một chút tay nghề để sau này có thể chọn việc đàng hoàng mà làm.”
Yến Xu lập tức gật đầu nói: “Thì ra là thế, bệ hạ thật nhân từ.”
Trong lòng thì lại tấm tắc:【 Ôi, nếu thế thì những phú bà cô đơn kia sẽ mất đi rất nhiều niềm vui rồi còn gì. Chậc chậc chậc, đáng thương quá. Đàn ông có thể vào lầu xanh thì phụ nữ cũng có quyền được vào tiệm “vịt” chứ, ai cũng cần một nơi để giải tỏa áp lực mà. Công nhận làm phú bà cũng không dễ dàng gì ha. 】
Vũ Văn Lan: “???”