An tần gật đầu: “Người khiến Bệ hạ bị thương, có lẽ Bệ hạ thập phần để tâm đến.”
Chu quý phi suy nghĩ một chút, lập tức bừng tỉnh đại ngộ: “Không lẽ là do Lý Yến Xu? Nàng ta thật to gan, vậy mà lại dám khiến Bệ hạ bị thương, bổn cung phải đi bẩm báo Thái Hậu!”
An tần vội càng ngăn nàng ta lại, cười nói: “Nương nương đừng nóng nảy, cũng chỉ là chúng ta suy đoán, lại không có chứng cứ rõ ràng, sao có thể đi bẩm báo Thái Hậu? Chi bằng cứ để người khác làm đi, trước sau gì thì đây cũng là tội lớn, nàng ta nhất định sẽ không thoát được.”
Sau giờ ngọ, trời bỗng đổ tuyết, bay phấp phới gần như cả ngày, đến chiều, đã tích được một lớp tuyết dày trên mặt đất.
Vũ Văn Lan vẫn đang bận rộn phê duyệt tấu chương, mắt thấy trời đã tối, vẫn không có ý định dừng lại.
Phú Hải thật sự không đành lòng, lên tiếng nhắc nhở: “Bệ hạ, nên dùng bữa tối rồi.”
Vũ Văn Lan cũng không ngẩng đầu: “Một lát nữa đi.”
Trong lòng Phú Hải không khỏi sốt ruột, Bệ hạ đã bận rộn cả một ngày một đêm,không ngủ không ăn uống, sao có thể tiếp tục như thế được?
Suy nghĩ một hồi, ông ta bỗng nhiên suy nghĩ đến một việc, nói: “Lúc nãy nô tài vừa thấy Lý Quý Nghi phái người đến ngự thiện phòng, nói tối nay muốn ăn lẩu.”
Quả nhiên, vừa dứt lời, đã thấy Quân Vương nâng mắt, nói: “Lẩu sao?”
Phú Hải vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, Lý quý nghi đúng là người biết thưởng thức, tuyết rơi ăn lẩu, rất hợp với thời tiết này.”
Vũ Văn Lan nghĩ nghĩ, gác bút đứng dậy đi ra cửa: “Đi đến xem xem.”
Hôm nay vẫn còn sớm, hắn nhất định sẽ không để nàng chuyển chủ đề.
Lúc Vũ Văn Lan đến, nồi lẩu đã được đặt trên bàn.
Ở dưới nồi là lửa than hồng đang từ từ cháy, nước trong nồi cũng đang sôi sùng sục, cả phòng đều tràn ngập mùi thơm.
Yến Xu mặt mày hớn hở nhìn vào trong nồi.
Chậc chậc, thịt viên, củ cải, miến, đậu hũ, còn có cả thịt cừu, món nào ăn với lẩu cũng vô cùng ngon, cho nên sau khi được thăng vị đúng là không giống lúc trước, lúc trước sao có thể được ăn đầy đủ như thế này?
Lúc đang âm thần chảy nước miếng, đã thấy Vũ Văn Lan bước vào, nàng hoảng sợ, vội vàng hành lễ: “Tham kiến Bệ hạ.”
Sao người này lại tới lúc này? Đừng làm chậm trễ người khác ăn cơm chứ!
Vũ Văn Lan giả vờ không nghe thấy, liếc mắt nhìn trên bàn, nói: “Sao hôm nay lại muốn ăn lẩu?”
Yến Xu nỗ lực nở một nụ cười: “Hôm nay tuyết rơi nên trời lạnh, thần thiếp muốn ăn một nồi lẩu làm ấm người.”
[ Ngươi là Hoàng đế đương nhiên sẽ không hiểu được phiền não của mấy phi tần ở dưới chót như chúng ta, tiến cung ba năm, thật vất vả mới được ăn một nồi lẩu như thế này, ta dễ dàng sao?]
Vũ Văn Lan. “...”
Sao lại biến thành là lỗi của hắn rồi?
Hóa ra ăn một nồi lẩu là chuyện rất khó sao?
“Xem ra trẫm tới đúng lúc rồi.”
Hắn đi đến ngồi xuống cạnh nàng,: “Ăn cùng đi.”
Yến Xu. “???”
Hóa ra là tới ăn cơm chùa?