Tình huống này, cô còn biết phải đối diện với Bạch Tử Phong như thế nào?, Tịnh Kỳ khẽ đưa mắt liếc nhìn lên, biểu cảm của Bạch Tử Phong cũng không khá hơn cô là mấy.
Đối với Bạch Tử Phong, không cần vạn tiễn, chỉ cần một câu thôi cũng đủ xuyên tâm rồi, là anh ngốc nghếch tự vác đá đập vào chân mình. Mạc Tư Hàn- hắn chính là kẻ ác ôn rất biết làm tổn thương người khác, trái tim mềm yếu này của anh thật không thể nào chịu nổi.
Mặt khác, nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của Tịnh Kỳ, Bạch Tử Phong liền không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Tịnh Kỳ trừng mắt lườm anh, ngay sau đó đẩy món salat cá ngừ về phía Mạc Tư Hàn, với điệu bộ không thể thảm bại hơn.
- Mạc Tư Hàn, anh cũng ăn nhiều lên một chút.
Nói rồi Tịnh Kỳ mau chóng tìm cách chạy khỏi bữa ăn. Cô quay về phòng, mặc hai người họ chim trò phía dưới, có chút hối hận khi bày ra bữa tiệc cảm ơn này.
Không có việc, cô liền lên mạng đọc một vài tin tức, hầu hết những bài báo ở Trung Đông và Châu Mỹ đều nhắc đến UNE, điều đó lại khiến cô nhớ đến cái tên Henry, không thể phủ nhận rằng tốc độ phát triển của bọn họ lại có thể tăng nhanh như vậy.
Đang mải mê suy nghĩ, thì cô thấy điện thoại "ting" lên một tiếng, đó là tin nhắn từ Mạc Tư Hàn
"Tôi có việc cần ra ngoài nên sẽ về muộn, buổi tối em ăn xong thì đi nghỉ sớm, đừng đợi tôi".
Cô vội vàng chạy ra ngoài ban công thì trông thấy Mạc Tư Hàn cùng Bạch Tử Phong đã lên xe rời đi. Cô có linh cảm, dường như vì chuyện này mà Mạc Tư Hàn đến giờ vẫn chưa chịu rời khỏi New york.
Bệnh viện Presbyterian - New York.
Mạc Tư Hàn bước vào căn phòng 3089, lặng lẽ nhìn người đàn ông được băng bó khắp người. Hắn chính là tên sát thủ còn lại trong vụ nổ súng ở quảng trường. Chỉ vì hắn nhắc đến cái tên "Arum" trước lúc bị rơi khỏi toà nhà, mà Mạc Tư Hàn mới ra lệnh nhặt cái mạng của hắn về đây.
- Boss, theo như thông tin chúng ta điều tra, thì trước khi nhận lệnh ám sát, tên này có liên hệ với một người phụ nữ Đông Á, có người đã từng thấy hắn xuất hiện ở địa điểm, trùng khớp với khu vực trên tấm ảnh mà tên Lưu Thiên Đông đã đưa.
- Boss, nếu tiếp tục lần theo manh mối này, tôi nghĩ chúng ta sẽ sớm tìm ra "Arum". Còn phía Lưu Thiên Đông, hắn là một kẻ không đáng tin, ngài nên nhanh chóng loại bỏ hắn.
- Hừ, nếu ngay từ đầu tôi không thoả hiệp, làm sao có thể khiến chúng ngỡ rằng đã nắm được điểm yếu của Mạc Tư Hàn này.
- Nói như vậy, thì việc Lưu Thiên Uyển bị cướp đi ở cảng Xingang, là ngài cố ý thả người?
- Khi giúp Lưu Thiên Uyển tránh khỏi viên đạn của Tịnh Kỳ, tôi đã cài trên người cô ta một thiết bị định vị siêu nhỏ. Nó sẽ giúp chúng ta biết vị trí mà chúng đặt chân đến là đâu. Không chỉ vì mục đích đó, mà tôi còn phải đem Lưu Thiên Uyển trở về, người là tôi đã mượn từ tay Tịnh Kỳ, trả cũng phải là do tôi trả.
- Lâm Tiêu..
- Có tôi!
- Đã đến lúc thu lưới rồi!
Ánh chiều tà phủ bên ngoài cửa sổ, nhuộm một màu đỏ trên gương mặt nam nhân đẹp như một bức tượng điêu khắc, đôi mắt sắc lạnh bị che lấp, chỉ còn thấp thoáng thấy sống mũi cao cương nghị. Khí chất lẫn phong thái đều trở nên bất khả xâm phạm.
Lâm Tiêu vội gật đầu, ánh mắt đen láy tĩnh lặng như nước mùa thu.
"Người đàn ông trẻ tuổi này, khả năng tính toán còn vượt xa cả máy móc, mỗi nước đi đều có sự sắp xếp chu toàn, thật khiến cho người ta kinh ngạc".
- ---------------
Lúc Mạc Tư Hàn trở về biệt thự thì Tịnh Kỳ cũng đã đi ngủ, rõ ràng thấy cô rất nghe lời, nhưng lại có gì đó khó chịu, cho rằng cô không dành cho anh một chút thành ý quan tâm nào, không phải nên lo lắng rồi đợi anh trở về hay sao? Đến nỗi cả ngày cũng không thèm gửi cho anh một tin nhắn. Xem ra, dụ được con thỏ như anh, sói liền trở về bản tính vô tâm rồi.
Mạc Tư Hàn khoác áo ngủ bước vào phòng. Anh nhẹ nhàng ngồi bên cạnh cô, khẽ vuốt nhẹ mái tóc vương rối trên vầng trán. Khuôn mặt mỹ lệ, xinh đẹp như nàng công chúa.
Trước kia đúng là rất ghét cô, miệng nói không vừa mắt, nhưng lại trộm nhìn cô rất nhiều lần. Thật ra, anh không nghị lực bằng cô, cô yêu sẽ nói yêu, sẽ không ngại ngùng mà nhìn thẳng vào đối phương.
Anh còn không biết, những năm ở Mạc gia phòng anh là ai dọn dẹp, quần áo anh là tự tay ai giặt, đến đồ dùng cá nhân của anh là ai sắp xếp hay sao?. Chẳng qua anh không muốn nói ra, bởi nếu để anh biết, chắc chắn cô bé ấy sẽ không dám làm nữa.
Điều duy nhất khiến anh sợ hãi về cô, là khi anh tận mắt chứng kiến cảnh cô chôn xác Lyly trong bữa tiệc đêm ấy. Nó khiến anh hình thành một loại ác cảm, một bức tường định kiến mà không thể nào phá bỏ được.
Về sau, anh lại nhút nhát không muốn tìm hiểu lí do, anh sợ nếu có nguyên nhân khác khiến cô phải làm như vậy, thì không phải anh đã sai khi nghi oan cho cô hay sao?
Đến khi Mạc Tư Đồ cho anh biết được toàn bộ sự việc, mới ngẫm ra rằng. Đêm ấy, ở nơi LyLy bị chôn, thứ anh thấy không chỉ là máu mà còn có nước mắt của cô. Điều anh cảm nhận chỉ là sự sợ hãi, còn đối với cô, đó là nỗi đau của cả một sinh mệnh.
Suốt những năm tháng ấy, việc anh làm chỉ là biết chạy trốn.
Anh chạy đến đâu, thì cô lại đuổi theo đến đó.
Anh bỏ phí 10 năm, lại khiến một người vì anh mà suốt 10 năm không ngừng cố gắng.
Cảm giác đau lòng xâm lấn trái tim anh, Mạc Tư Hàn nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô, qua thứ ánh sáng mờ ảo, lại vô tình nhìn thấy vết bỏng cũ trên cánh tay Tịnh Kỳ. Anh chậm chạp xoa từng chút trên da thịt mềm mại của cô, cảm nhận lại nỗi đau thể xác mà cô từng gánh chịu.
Vậy mà khi ấy anh từng nói nó rất xấu xí, không hề biết vì anh mà nó mới xuất hiện trên tay cô. Mặc bản thân có thể gặp nguy hiểm lại chỉ lo sợ anh bị thương.
"Tịnh Kỳ, em thật là ngu ngốc.."
- Này!... em nghe thấy rồi đấy!
Mạc Tư Hàn nhìn cô mĩm cười.
- Tôi làm em thức giấc sao?
Ngay sau đó anh nghiêng mình nằm xuống, cẩn thận để cô gối đầu lên cánh tay. . Truyện Linh Dị
Tịnh Kỳ thu mình nằm gọn trong lòng anh, mùi hương thanh khiết, dịu dàng quen thuộc toả ra từ Mạc Tư Hàn khiến cô có cảm giác bình an đến lạ.
Chưa kịp ổn định tư thế, đã nhận thấy bàn tay còn lại của Mạc Tư Hàn khéo léo luồn vào bên trong áo của cô. Anh cẩn thận nhắc nhở.
- Lần sau, lúc đi ngủ, em đừng mặc mấy thứ vướng víu này nữa.
- a..., khoan đã! Mạc Tư Hàn... anh từ từ chút được không?
- Việc cấp bách thế này, em thấy tôi có thể dừng lại không?
- Đừng mà..., em có chuyện...
Tịnh Kỳ cố giữ chặt lấy bàn tay đang đặt lên ngực mình của Mạc Tư Hàn, thấy cô cương quyết như vậy anh bèn xuống giọng.
- Chuyện gì?
Cô hít một hơi, lấy hết can đảm, rồi chậm chạp lên tiếng.
- Hàn! Em muốn đi Ma Cao.