- Hàn...., em đã đợi anh suốt 8 tiếng, không phải để nhìn thấy cảnh như thế này!
Cả Mạc Tư Hàn và Tô Cẩm Tuyết đều nhìn cô với vẻ mặt đầy bất ngờ, riêng Tô Cẩm Tuyết thì thêm phần khó chịu, bờ mi cong vút khinh bỉ chớp mắt
- Tịnh Kỳ, sao lại là cô?
- Câu đó nên để tôi hỏi chị mới phải, chị định tăng ca tại nhà ông chủ sao?
- Cô..., Đương nhiên là...
Thật ra 30 phút trước Tô Cẩm Tuyết đã gọi điện muốn chúc mừng sinh nhật Hàn Tổng, ngờ đâu nhân viên quầy bar cầm máy nói anh đã uống khá nhiều, có thể sẽ không tự mình lái xe về được. Vậy nên mới có chuyện cô phải vội vàng nửa đêm chạy tới đây.
- VỀ ĐI!
Giọng nói lạnh lùng từ Mạc Tư Hàn cất lên, ánh mắt đã đục mờ vì hơi men khiến nó chứa đựng một màu u ám, tăm tối.
Tô Cẩm Tuyết ngượng ngùng lên tiếng:
- Vậy... Hàn Tổng..., em...
- Tôi nói cô ta!
- Sao?
Ánh mắt nhìn Tịnh Kỳ đầy khinh bỉ, Mạc Tư Hàn găm thẳng vào tim cô bằng giọng nói chứa đựng sự mỉa mai, chua chát.
- Thật chướng mắt!
Tịnh Kỳ đứng trước mặt anh, người đàn ông luôn hiện diện trên phía hào quang, là mục tiêu cho cô leo lên rồi hết lần này đến lần khác đang tâm đẩy cô ngã xuống, đến khi thịt nát xương tan cũng chỉ muốn hoá tro ở lại.
Cô tự mình an ủi bản thân "Tịnh Kỳ, không sao... anh ấy chỉ là đang giận mà thôi..."
- Hàn..., lí do là gì?
- Hừ! Một mình cô ấy "chăm sóc" tôi là được rồi, hay cô muốn ở lại góp vui?
- Anh biết rõ đó không phải là điều em muốn hỏi.
- Nhưng đó là điều tôi quan tâm, nếu không muốn ở lại thì mau cút đi, đừng ở đó làm tôi mất hứng.
- Anh đang muốn khiêu khích em sao? Em lại chẳng để tâm.
- Chẳng - để - tâm?
Nói rồi Mạc Tư Hàn đưa tay nâng cằm Tô Cẩm Tuyết, rất nhanh đã phủ xuống hôn lấy đôi môi cô ta.
Cả thế giới của cô lại vì một người khác mà ngông cuồng, bá đạo đến như vậy, rõ ràng là muốn hành hạ đến tận tâm can cô....
Tô Cẩm Tuyết mở to đôi mắt kinh ngạc, tình huống này chỉ có nằm mơ cô mới dám nghĩ đến, hoá ra đây mới gọi là hạnh phúc thực sự. Men rượu đọng lại nơi đầu lưỡi của Mạc Tư Hàn khi chạm đến vành môi Tô Cẩm Tuyết lại khiến cô chìm đắm trong mê say bất tận đó như vậy, cảm giác như không gian xung quanh đều ngưng lại, dường như mọi thứ đối với cô chẳng còn điều gì là quan trọng nữa.
Tô Cẩm Tuyết ngẩng cao đầu, cố tận hưởng giây phút ngọt ngào thêm một chút, đến khi cảm xúc đang dâng trào, bổng xảy ra tình huống mà cô không hề ngờ tới.
- ÁAAAAAA......
- Con nhỏ kiaaaa..., làm gì thế hả? Mau buông raaaa....
Tịnh Kỳ từ phía sau bước tới, túm chặt lấy mái tóc soăn dài của Tô Cẩm Tuyết kéo ngược về sau. Bị đột kích bất ngờ, Tô Cẩm Tuyết đau đớn rời khỏi đôi môi của Mạc Tư Hàn, đưa tay cố giữ lấy mái tóc đang bị kéo đi.
- Tịnh Kỳ!... Cô có buông tay ra khôngggg?
- Áaaaa..., Hàn tổng mau cứu em!
Gương mặt đứng trước Mạc Tư Hàn của Tịnh Kỳ vẫn bình thản như chưa hề xảy ra chuyện gì, Vốn sự ngang ngược này của cô anh đã từng nhiều lần biết đến, chỉ không ngờ phản ứng huỷ hoại đối phương lại nhanh như vậy.
Mạc Tư Hàn túm chặt lấy cổ tay của Tịnh Kỳ, gằn lên từng chữ đầy giận dữ:
- Tịnh Kỳ! Cô định làm gì?
Bị Mạc Tư Hàn nắm chặt, tay cô cảm giác có phần đau đớn, từ từ nhìn Tô Cẩm Tuyết đang quằn quại rồi nhanh chóng buông tay.
- Đương nhiên là muốn chúc mừng sinh nhật anh rồi!
Hàn..., sinh nhật vui vẻ!
Chiếc túi đựng món quà được Tịnh Kỳ đưa lên trước mặt Mạc Tư Hàn, cô vẫn mĩm cười như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Mạc Tư Hàn lặng lẽ nhìn cô, hơi men bốc lên khiến thần trí anh không còn được tỉnh táo, anh nhíu mày nhìn thứ trên tay Tịnh Kỳ, lại vô tình nhớ đến lời nhắn đầy khiêu khích mà Henry đã gửi cho anh, phút chốc lửa giận lại bùng phát, anh từ từ thả tay Tịnh Kỳ, rồi vội vàng giật lấy túi đồ quăng ngay xuống bãi cỏ.
Cô như chết trân tại chổ, đau lòng nhìn anh cầm tay Tô Cẩm Tuyết kéo đi. Tịnh Kỳ vội vàng xoay người, túm chặt lấy cổ tay còn lại của Tô Cẩm Tuyết, vậy là kẻ lôi đi, người giữ lại, Tô Cẩm Tuyết hoảng hốt, ngây ngốc không hiểu tình huống này là gì nữa.
- Hàn! Em muốn biết lí do?
Mạc Tư Hàn lặng nhìn thân thể bé nhỏ, từ từ phóng tầm mắt đến gần cô, sự lạnh nhạt phủ lấy từng câu chữ.
- Tịnh Kỳ! Đừng tưởng leo lên giường được vài lần liền xem mình là người phụ nữ của tôi, phẩm giá của cô còn kém xa lắm.
"Lại nữa! Tịnh Kỳ, bị sỉ nhục đến mức như thế này mày còn vọng tưởng điều gì nữa hay sao?"
Cô thất thần, cố nuốt lấy từng vết tổn thương trong lòng.
Đáng lí tình cảm này ngay từ đầu đã không nên có, và người đàn ông đó ngay từ đầu đã không nên yêu, giờ cố gắng trả mọi thứ về nơi bắt đầu, chắp vá dần đi những nỗi đau cũng e rằng không còn kịp nữa rồi.
- Buông!
Lời ra lệnh của Mạc Tư Hàn cất lên như đánh thức tâm trạng của Tịnh Kỳ. Vai cô khẽ run lên rồi từ từ buông tay Tô Cẩm Tuyết, cứ thế lặng lẽ nhìn bọn họ rời đi ngay trước mắt.
Tịnh Kỳ khẽ mĩm cười, gió nhẹ đưa mái tóc mềm mại qua cánh môi anh đào, cô lạnh lùng thu lại ánh mắt bi ai, bóng lưng nhỏ nhắn tiến về phía bụi cỏ, cẩn thận nhặt lấy món quà cầm chặt trên tay.
Bạch Tử Phong từ phía xa, đau lòng nhìn theo bóng cô một giây cũng không rời mắt. Gạt qua sự phẫn nộ, anh nhanh chóng chạy xe tiến đến phía bên cạnh Tịnh Kỳ, dùng vẻ mặt vui vẻ mà bắt chuyện với cô.
- Tịnh Kỳ! Thật trùng hợp, em đã gặp được Tư Hàn chưa?
Tịnh Kỳ thở một hơi dài, lặng lẽ quay người mở cửa xe của Bạch Tử Phong, sau khi đã cài chốt an toàn cô mới chậm chạp trả lời:
- Tử Phong, đi uống với em một ly nhé!
Bạch Tử Phong nở nụ cười tà mị, hứng thú khởi động xe.
- Anh vẫn là đang chờ cơ hội này, có sắc, có tửu quả là một đêm may mắn.
Sau khi lên trước cửa căn hộ, Mạc Tư Hàn lạnh nhạt bảo Tô Cẩm Tuyết quay về. Từ trên ban công tầng 19 trông thấy Tịnh Kỳ bước lên xe của Bạch Tử Phong tâm trạng liền cảm thấy nhẹ nhõm xen lẫn chút khó chịu. Dường như anh đang trãi qua cảm giác ghen tuông, giận dỗi như một đứa trẻ. Anh đem sự tức giận của mình trút hết lên người cô, mà dày vò, sỉ nhục cô một cách không thương tiếc