Tịnh Kỳ đưa tay di chuyển, khung cảnh hành lang kí túc xá hiện lên trên màn hình, cô nhíu mày chăm chú theo dõi từng người một.
"Đây rồi! Đúng như mình nghĩ, bộ đồ lúc rời đi ở Trung Tâm Nghệ Thuật không phải là của cậu ấy"
"Cậu ấy đã gặp phải chuyện gì sao?"
"Tiểu Miên tại sao không nói với mình, là
cậu không tin tưởng mình hay có lí do không thể nói".
Tịnh Kỳ day dứt trong lòng, cô tự hỏi vì sao Tiểu Miên lại hành xử một cách kì lạ đến thế, chưa bao giờ cô gái chân thật ấy lại nói rối cô. Rốt cuộc bọn chúng đã làm gì mà khiến Tiểu Miên phải né tránh cô như vậy.
Tịnh Kỳ buồn bã buông mình nằm xuống giường. Cô đưa bàn tay lên mệt mỏi che đi đôi mắt, có giọt nước chảy vội trên má cô rơi qua nơi vệt máu đỏ, cảm thấy mới thật xót xa...
- Tư Hàn...
- Giá như em có anh bên cạnh, được tựa vào vai anh những lúc em mệt mỏi rã rời. Em chỉ sợ tới một lúc nào đó bản thân mình không thể chống đỡ nổi... Mà chấp nhận buông xuôi tất cả.
- Tới lúc đó, liệu anh có đưa tay về phía em không?
***
Vài ngày sau Tịnh Kỳ trở về Mạc gia đưa Tư Nguyệt đi mua sắm, Mạc Tư Đồ cũng vừa từ Anh Quốc trở về nên cô thuận tiện ở lại cùng ông ăn bữa cơm.
Mạc Tư Đồ đang ngồi bên ngoài khuôn viên thưởng trà, vừa trông thấy Tịnh Kỳ và Tư Nguyệt về tới liền cất giọng gọi:
- Tịnh Kỳ, lại đây ta cho cháu thứ này.
- Có phần của con không?
Tư Nguyệt nhanh chân chạy tới, mồm líu lo như chú chim con.
- Cái này con không tham gia được, tuổi của con chỉ để ta dẫn đi chơi công viên mà thôi.
Tư Đồ tay đẩy 2 tấm vé mời tại King về phía Tịnh Kỳ, mắt hướng nhìn Tư Nguyệt châm chọc nói.
- Xí, cha đừng xem con như con nít nữa.
- Với ta thì vẫn là con nít.
- Nhưng chị ấy chỉ hơn con 2 tuổi.
Tư Nguyệt nhăn nhó nhìn ông.
- Vậy 2 tuổi đấy đổi sang bằng luật cao cấp đi.
Tư Đồ phá lên cười một cách sảng khoái.
- Ngài Mạc, ngài bắt nạt con.
Tư Nguyệt ấm ức quay người bỏ chạy về phòng.
- Cái này...
Tịnh Kỳ ngồi xuống ghế chờ ông mở lời giải thích. Tư Đồ uống ngụm trà, ngữ khí trầm ổn gợi ý.
- Đêm tiệc này tập trung nhiều nhân vật có tiếng tăm và quyền lực, ngoài ra còn có liên đoàn luật sư ở Mỹ và Anh bao gồm cả viện kiểm sát ở Kinh Đô.
Tịnh kỳ vẻ mặt không chút hứng thú, đặt 2 tấm vé lên bàn rồi xách túi đứng dậy
- Những kiểu giao tiếp như thế này cháu không muốn đặt chân tới. Ngài cứ đưa cháu cùng đến công viên chơi là được.
- Tư Hàn cũng sẽ tham gia đấy, lại còn có hàng xách tay kèm theo. Chà! Không biết là ai đây.
Tư Đồ vẻ mặt gian tà lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối. Tịnh Kỳ vội vàng quay người chộp lấy 2 tấm vé trên mặt bàn, miệng nở ra nụ cười thật tươi biện minh nói:
- Thật ra vẫn nên đi thì hơn, tạo dựng mối quan hệ mới là tốt nhất, công viên không thích hợp cho lắm.
Tịnh Kỳ vui vẻ cất 2 tấm vé mời vào túi xách, đúng lúc quản gia thông báo tới giờ dùng bữa, cô khoác tay Tư Đồ, cả hai bật cười thoải mái cùng nhau bước vào bên trong.
Buổi tối cô lái xe về trường, bước vào phòng liền trông thấy Tiểu Miên và Nhược Vũ đã có mặt ở đó.
- Mình tưởng hai cậu đi ăn bên ngoài sao về sớm thế m?
- Tịnh Kỳ, cậu nhớ cái tiệm mì mà chúng ta hay lui tới không, tối nay ngay tại con hẻm gần đó có người bị giết đấy.
Nhược Vũ như tôm tươi vội bật dậy kể lể.
- Chưa thể khẳng định được nguyên nhân, nhưng khả năng là dân xã hội đen thanh toán lẫn nhau.
Tiểu Miên bồi thêm vào lời của Nhược Vũ.
- Mình nghe có người tận mắt nhìn thấy thi thể, nói trước đó còn bị đạn bắn xuyên tay luôn, trông ghê lắm!
"BỊCH".
Chiếc túi xách trên tay Tịnh Kỳ rơi xuống.
- Cậu sao thế?
Tiểu Miên vội đứng dậy cầm túi của cô lên.
- Trên mạng có nói về vụ này không?
Tịnh Kỳ vừa hỏi vừa mở túi xách lục tìm điện thoại.
- Chắc là có đấy, lúc bọn mình chuẩn bị rời đi đã thấy mấy tay săn ảnh hiện trường có mặt ở đó rồi.
Cả người Tịnh Kỳ run lên, vẻ mặt có phần lo lắng, đôi tay đang cố gắng lướt thật nhanh trên màn hình.
- Đây rồi!
Tịnh Kỳ kêu lên.
Hai người họ cũng vội chụm đầu nhìn vào điện thoại trên tay cô.
Đúng là hắn, đó chính là kẻ sàm sỡ mình trong quán bar, hắn chết rồi sao?
Tịnh Kỳ nhìn chằm chằm vào bức hình đăng tải trên mạng, trong lòng ngổn ngang những câu hỏi về cái chết của hắn.
- Cậu quen người này sao?
Tiểu Miên thấy vẻ mặt hoang mang của cô liền nghi hoặc hỏi.
- À không! Trong số hợp đồng mình định kí có bản cáo trạng tố tụng, thấy rất giống với người này.
Tịnh Kì nhanh nhẹn trấn an.
- Cậu về sau đừng nhận những vụ liên quan đến bọn xã hội này nữa, nguy hiểm lắm.
Nhược Vũ đặt túi xách và điện thoại của Tịnh Kỳ lên bàn nhắc nhở.
- Ừ! Mình biết rồi!
Tịnh Kỳ đứng trước tủ đồ vui vẻ nháy mắt, sau đó ôm quần áo bước vào nhà vệ sinh.
Một lát sau cô bước ra hỏi.
- Tối chủ nhật này hai cậu có bận gì không?
- Mình thì có lịch rồi, chiều thứ 7 mình sẽ về quê cùng mẹ, sáng thứ 2 mới trở lại trường học.
- Còn cậu thì sao Tiểu Miên?"
- Ngoài việc lên thư viện thì mình cũng không làm gì khác.
Tiểu Miên đặt ly trà xuống bàn, đẩy gọng kính lên trả lời Tịnh Kỳ.
- Vậy cuối tuần này cậu cùng mình đến Khách Sạn KING dự tiệc nhé!
Vừa nói Tịnh Kỳ vừa mở túi xách lấy ra 2 tấm vé mời đưa cho Tiểu Miên xem, Nhược Vũ thấy vậy vội vàng ghé đầu vào vẻ mặt đầy tiếc nuối.
- Trong số khách mời có một số luật sư nổi tiếng và người của viện kiểm sát cũng có mặt. Đây là lần gặp gỡ rất tốt, biết đâu sau này lại có cơ hội được làm việc cùng họ.
Tịnh Kỳ mĩm cười nhìn Tiểu Miên, Nhược Vũ thấy vậy cũng đưa tay khoác lấy vai cô vẻ mặt đầy tự hào.
- Đúng đấy! Chỉ cần là Tịnh Kỳ ra mặt thì dân nghành Luật cũng đều phải kính nể. Đây chính là nữ thần công lí trong truyền thuyết...ha ha...
Tịnh Kỳ đưa tay búng vào trán Nhược Vũ một cái, yên lặng chờ đợi câu trả lời của Tiểu Miên.
Tiểu Miên tay siết chặt tấm vé mời, miệng mĩm cười ngẩng đầu nhìn Tịnh Kỳ.
"Để mình suy nghĩ một chút, sợ không quen lại gây phiền phức cho cậu"
Tịnh Kỳ đưa 2 tay áp chặt vào 2 bên má của Tiểu Miên giọng nói ôn nhu vang lên.
- Tiểu Miên của mình rất xinh đẹp lại còn giỏi nữa, cứ thầm lặng sống thế này thì thật uổng phí.
- Tiểu Miên đi đi, biết bao giờ mới có dịp gặp gỡ với toàn giới thượng lưu thế này.
Nhược Vũ tay đang xoa trán cũng cổ vũ cho cô.
- Ừm..., mình sẽ cố gắng vậy!
Tiểu Mẫn e dè đồng ý.
- Vậy quyết định thế nhé!
Tịnh Kỳ vội đưa mông đẩy Nhược Vũ ngã lăn xuống giường,rồi hôn thật nhanh lên má Tiểu Mẫn với tâm trạng hài lòng và vui sướng.
Nhược Vũ vội vàng bật dậy, đưa tay sờ soạng khắp người Tịnh Kì rồi tiếp tục quay sang chọc Tiểu Mẫn, cuối cùng cả 3 ngã lăn ra giường nhìn nhau bật cười sảng khoái.