Tịnh Kỳ ngây ngốc lặng đi vì câu nói vốn quen thuộc này, cô cắn chặt môi cố gắng không để Mạc Tư Hàn nhận ra rằng cô lần nữa vì anh mà rơi nước mắt.
- Tịnh Kỳ...
- Mạc Tư Hàn, những lời đó vốn không còn ý nghĩa gì với tôi nữa rồi. Anh cứ xem đó như khoảng thời gian bồng bột của thời niên thiếu đi. Tôi bây giờ cũng không còn là con bé độc ác, vô liêm sỉ khi ấy, vậy nên cũng không còn xem anh là tất cả nữa. Nhưng anh yên tâm, tôi công tư phân minh. Trong chuyện này chúng ta đều có chung kẻ thù, nếu có thể giúp đỡ được điều gì thì tôi sẽ cố gắng hỗ trợ.
Chưa khi nào Tịnh Kỳ lại thấy mình có đủ sự cam đảm và mạnh mẽ để có thể buông từng từ mà bình thản đối thoại với Mạc Tư Hàn như thế này.
Lúc này ở Hoa Lục, bóng tối đã bao trùm toàn bộ Thành Đô. Mạc Tư Hàn lẻ loi đứng trên tầng thứ 50 của AIM. Đây là nơi mà trước kia Tịnh Kỳ thường rủ anh lên lên đây. Cô nói, đây chính là nơi ngắm nhìn khung cảnh Thành Đô tuyệt vời nhất, cảm giác như có thể nắm trọn cả thế giới trong lòng bàn tay vậy.
Tịnh Kỳ, tôi có thể nắm giữ thế giới của tất cả bọn họ, nhưng lại chẳng thể giữ nổi thế giới của riêng mình.
Anh biết, đây chính là sự trả giá mà anh phải gánh chịu. Nhưng không sao, nó chẳng là gì so với những đau khổ mà cô đã phải trãi qua cả.
- Tịnh Kỳ, phải làm thế nào em mới có thể tha thứ cho tôi?
Đường truyền không tốt, hay tại giọng anh mà khiến câu nói lại trở nên nhẹ nhàng, nài nỉ thế này.
- Tha thứ sao?. Trừ khi anh mang đứa trẻ trả cho tôi, bằng không cả đời cũng đừng nên hỏi lại câu này nữa.
Mạc Tư Hàn như nhìn thấy rõ vẻ mặt giận dữ của Tịnh Kỳ ngay lúc này, anh chậm chạp lên tiếng.
- Tịnh Kỳ, em muốn đứa trẻ?
- Đúng vậy!
- Đợi tôi qua đó, trực tiếp cho em có được không?
- Mạc Tư Hàn! Anh là đồ khốn nạn, lời vô sỉ thế mà cũng có thể nói ra được.
- ...
Tịnh Kỳ bức mình tắt máy, nếu như không phải là tài sản của Lâm Tiêu thì cô cũng không ngại mà quẳng nó đi cho rồi.
Vậy là Lâm Tiêu lặng lẽ rời khỏi Luân Đôn, Bạch Tử Phong một phần vì sự uỷ thác của Mạc Tư Hàn, phần vì lo cho an nguy của tất cả mọi người mà quay trở về biệt thự riêng. Một mặt thu thập bằng chứng từ AIM gửi sang, liên hệ với toà án Anh và luật pháp quốc tế báo cáo những tội danh của UNE. Mặt khác âm thầm tổ chức bố trí người khi có hiệu lệnh thì bắt đầu truy quét.
- ---------------
Thành Đô.
Biệt thự Triệu Gia.
Triệu Giai lo lắng đi đi lại lại quanh phòng, vừa thấy bóng Lưu Thiên Đông mở cửa bước vào, cô đã vội chạy tới, đem những lời mà Mạc Tư Hàn đã nói kể hết với Lưu Thiên Đông.
Sau cùng, cả hai quyết định công khai chuyện Triệu Giai mang thai với giới báo chí. Mà không hề biết rằng đây chính là nước cờ đẩy bọn họ vào bi kịch đau đớn.
Rất nhanh, tin tức lan đi với tốc độ chóng mặt. Hình ảnh Triệu Giai một mình lặng lẽ đi khám thai ở bệnh viện được phủ kín trang báo lớn, sau đó là vẻ mặt ấm ức, đầy sự khuất.
Mạc Tư Hàn lúc này đang đào sâu việc tìm kiếm tung tích của nhà máy hạt nhân, nên cũng không quan tâm sự kiện trên mạng. Đến khi IVy phát giác, thì tin tức đã nhảy lên top đầu tìm kiếm rồi.
Lòng Mạc Tư Hàn như lửa đốt, dù sao anh cũng chỉ muốn mượn Triệu Giai ra làm tấm chắn cho Tịnh Kỳ, không hề muốn cô ta gặp nguy hiểm. Nhưng người phụ nữ này lại ngang nhiên dám cãi lời, thật là ngu ngốc hết chổ nói.
Anh ra lệnh cho Lâm Tiêu lập tức phái người đến đón Triệu Giai về Mạc gia. Lúc này, đám phóng viên đã bu kín bên ngoài nhà cô ả. Vừa thấy đám người của Mạc gia đến, liền múa máy bàn phím giật tít liên hồi. Khiến cho mẹ con Triệu Giai ngồi bên trong không ngừng nở nụ cười mãn nguyện. Du Lãm liên tục vuốt tóc Triệu Giai, hết lời khen ngợi cô con gái thông minh xuất sắc.
Triệu Giai mùi mẫn theo Lâm Tiêu vào xe, còn không quên tạo dáng đáng thương trước ống kính. Về đến Mạc gia, bọn họ vừa bước vào đã thấy Mạc Tư Hàn uy nghi ngồi trên ghế, cả người anh toát ra một thứ khí chất âm u, ma quỷ. Đôi mắt lạnh lùng, sắc nhọn như sẵn sàng đâm thủng trái tim của kẻ đối diện vậy.
Đôi chân Triệu Giai liền trở nên mềm nhũn, cô run sợ không dám bước lên phía trước. Mạc Tư Hàn như không thể chờ đợi thêm, thân ảnh cao lớn lao đến giơ tay tát cho Triệu Giai một bạt tai, khiến cô ta ngã lăn ra sàn.
- Ngu ngốc.
Triệu Giai đau đớn, gắng gượng ngẩng đầu. Vẻ mặt đầy hoảng sợ, đưa tay ôm vào bên má vừa bị đánh mà nhìn lên.
- Tại sao chứ Mạc Tư Hàn, chuyện em có thai với anh là sai trái sao?. Là lỗi của em hay sao?. Em nói với mọi người thì có gì là không đúng?.
Bước một bước đầy giận dữ, bước hai bước đầy mùi sát khí. Mạc Tư Hàn chầm chậm cúi xuống bóp chặt lấy cổ Triệu Giai, cô ta vội vã đưa hai tay lên bấu víu vào cánh tay săn chắc của anh, khuôn mặt lộ rỏ vẻ khiếp sợ. Mạc Tư Hàn như con thú dữ nhìn chằm chằm vào Triệu Giai, lời buông ra vô cùng sắc lạnh.
- Câm mồm! Tôi nói cho cô biết, người ngủ với cô đêm đó không phải là tôi, và đương nhiên cái thai trong bụng cũng không phải là của tôi, điều này thì hẳn cô phải biết rõ. Lễ đính hôn, chẳng qua là tôi mượn cô cùng diễn một phân cảnh, cát xê cũng đã trả xứng đáng. Vậy mà cô lại ngu ngốc không biết điều.
- ư...ư..sao.....sao..anh có thể......
So với cái tát ban nãy, sự vạch trần này càng khiến cô hoảng sợ hơn. Hoá ra từ đầu lên kế hoạch tỉ mỉ, cuối cùng cũng là bị Mạc Tư Hàn tính kế.
Không được rồi, con người thông minh, ma quỷ này, cô tuyệt đối không thể dây vào được nữa. Bây giờ đến tính mạng còn không thể giữ nổi chứ đừng nói đến việc mơ làm nữ chủ nhân này nọ.
- Nghe đây, nếu quý trọng cái mạng của mình thì ngoan ngoãn ở lại đây. Bằng không cô.... chỉ có một con đường chết.
Giọng nói lạnh lẽo phả vào bên tai Triệu Giai, cô cảm giác như thứ âm thanh này có thể giết người ngay lập tức vậy.
Thở... cô không thể thở được nữa rồi...
Ánh mắt Triệu Giai trợn ngược lên, mồm cô há hốc, yết hầu bị Mạc Tư Hàn bóp chặt đến ghẹn ứ. Hắn là đang muốn giết cô, tại sao xung quanh không một ai ngăn cản, ngay cả Mạc lão gia biết chuyện cũng chẳng hề can dự. Hoá ra, như lời Mạc Tư Hàn nói, trong mắt bọn họ cô không hề có một chút địa vị hay giá trị nào.
Đến khi cô cảm tưởng như mình sắp chết đi, thì bàn tay ma quỷ ấy mới chịu buông ra, chưa bao giờ cô thấy khoảnh khắc ngắn ngủi ấy lại quý giá đến vậy.
Triệu Giai ngồi dưới sàn, gương mặt còn nguyên sự hoảng sợ mà cố hít vào luồng không khí vừa bị cướp mất.
Tai Triệu Giai như ù đi, chỉ còn loáng thoáng nghe thấy giọng nói ám ảnh vang lên bên ngoài cửa.
- Cho người canh giữ cô ta cẩn thận, tuyệt đối không được để xảy ra sơ xuất.