Bà ta vừa dứt lời, đồng tử cô liền kinh ngạc mà mở to hết mức.
- Bà nói sao, tên bà là Arum?
- Cô biết ta sao?
Lúc này, bà lại nhìn cô đầy nghi hoặc, trông cô còn rất trẻ, nếu tính từ thời điểm bà bị nhốt ở đây thì khi ấy cô chỉ mới vài tuổi. Không thể nào có thể quen biết với bà được.
- Bà có biết Ma...c....
Cô vừa định nói ra cái tên Mạc Tư Hàn thì cổ họng như ai đó chặn lại, không thể nào thốt ra cái tên đó thêm được nữa. Đây là người mà Mạc Tư Hàn đã bỏ công tìm kiếm rất lâu, hoá ra là rơi vào tay của Henry, nếu biết người đó đang ở ngay trước mặt cô, hẳn anh sẽ bất ngờ lắm. Nhưng mặc kệ, cô và anh đã kết thúc rồi. Cô không muốn có bất kì mối liên hệ nào với Mạc gia bọn họ cả, muốn tìm người thì tự đi mà tìm, cô sẽ không nhúng tay can dự nữa.
- À không có gì, tôi chỉ nhận nhầm mà thôi.
- Tôi lại thấy cô rất quen, ánh mắt cô hình như tôi đã gặp ở đâu đó.
- Tôi chưa từng gặp bà, nên không thể nào thấy quen được.
Tịnh Kỳ thong thả đứng đậy đưa tay rót một cốc nước đưa đến trước mặt bà, lời thốt ra vô cùng lạnh lùng.
- Cảm ơn.
Bà đón lấy cốc nước, từ từ uống hết trong một hơi.
- Vậy tại sao Henry lại giam giữ một người Hoa Lục như bà, hắn làm vậy với mục đích gì?
- Đó là một câu chuyện dài liên quan đến rất nhiều người, tôi không thể một lời nói hết cho cô được.
- Vậy thì từ từ nói, tôi không vội.
- Cô gái, cô có liên quan gì đến dòng tộc Adela, Cả chàng thanh niên nằm trong phòng đặc biệt đó nữa, hai người là sinh đôi sao?
- Bà từng thấy em tôi?
- Là em cô sao?. Tại sao đến bây giờ cô mới đưa cậu ta ra khỏi nơi đó?
Ánh mắt Tịnh Kỳ chợt dậy lên tia lo sợ, cô ngờ vực hỏi lại bà.
- Bà nói thế là có ý gì?
- Cô gái, tôi dù không trực tiếp kiểm tra nhưng nhìn qua tôi biết, đó là chắn chắc là cách thức đóng băng não thông qua một lập trình được cài đặt sẵn. Nói dễ hiểu bọn họ là đang tẩy trắng não của em trai cô, nếu chúng làm vậy vì không có mục đích thì em trai cô chỉ có thể mãi mãi là người thực vật. Còn ngược lại, nếu sau này có tỉnh, thì não của cậu ấy cũng sẽ biến thành một ổ chứa dung lượng mà thôi.
"Xoảng"
Âm thanh của tiếng cốc rơi vỡ ngay phía cửa vào, bà Helen đứng chết chân tại chổ với gương mặt đầy kinh sợ, Tịnh Kỳ vội vã chạy đến cầm lấy đôi tay đang run lên của bà.
- Saphia, là thật sao?, những lời bà ấy nói có phải là thật không?. Henry lại có thể đối xử với chúng ta như thế sao?
- Mẹ, mẹ hãy bình tĩnh, con sẽ tìm hiểu rõ chuyện này, dù sao chúng ta cũng kịp thời đưa Amber ra khỏi nơi đó. Henry vốn là loại người nham hiểm, quỷ quyệt mẹ không biết hắn ta đã làm ra những chuyện gì đâu?
- Saphia, vậy mà mẹ đã dốc lòng tin hắn, nếu như không có con mẹ đã hại chết Amber rồi.
Bà Helen gục vào ngực Tịnh Kỳ mà khóc lên thành tiếng, cũng vì sợ bà đau lòng mà cô không lên tiếng vạch trần Henry, nhưng đến giờ ngay cả em trai cô cũng bị hắn lợi dụng thì cô không thể yên lặng thêm được nữa.
Đúng lúc này, Demot từ ngoài bước vội vào lên tiếng:
- Công nương, ngài Henry đang ở phía bên ngoài.
Cả 3 người phụ nữ đều lặng nhìn nhau với vẻ mặt lo sợ.
"Tại sao, hắn nhanh như vậy đã xuất hiện"
...
"Cạch" cửa phòng bệnh bật mở, Henry lạnh lùng sải bước vào bên trong, theo sau hắn còn có Linda cùng hai tên vệ sĩ đi cùng.
- Công nương, nghe nói người không được khoẻ?
Bà Helen tựa người ngồi trên giường, ánh mắt điềm nhiên nhìn hắn với dáng vẻ bình thản.
- Chỉ là bệnh cũ thôi, bây giờ Amber cũng ở đây rồi, ta cũng là tiện thể mượn một nơi nghỉ ngơi thôi mà.
Henry tiến lại gần Tịnh Kỳ, đem ánh mắt dò xét mà nhìn cô, sau đó ghé sát khuôn mặt yêu nghiệt khẽ thì thào lên tiếng.
- Tôi đã nói trước với em, Amber có thể trạng đặc biệt, nếu em cố chấp vẫn muốn để cậu ấy ở lại đây, sau này đừng hối hận.
Tịnh Kỳ liền nở nụ cười điềm đạm đáp lễ.
- Dù sao cũng cảm ơn anh trong thời gian qua đã chăm sóc Amber, chúng tôi không dám phiền anh thêm nữa.
- Em khách sáo thế làm gì, không phải sau này chúng ta đều là người một nhà sao?
Henry đột nhiên phá lên cười vui vẻ, vung tay một cách thoải mái phóng khoáng. Tịnh Kỳ không thèm nhìn hắn, chỉ chậm chạp kéo chiếc chăn lên cao cho bà Helen.
- Hình như anh có gì nhầm lẫn rồi, chúng ta đều không cùng một họ sao lại gọi là người cùng một nhà.
- Công nương ngài xem, đợi cô ấy 15 năm cô ấy lại có ý ruồng bỏ cháu.
Bà Helen có chút căng thẳng, nhìn Henry mĩm cười một cách ngượng ngùng.
- Henry, quả thực hôn sự là do người lớn tự quyết, nhưng nên duyên hay không lại là do tình cảm của lớp trẻ, ta cũng 15 năm xa cách Saphia nên tâm tư của con bé ta không dám định đoạt thay, mong cậu hãy thông cảm.
- Oh... không sao! Cháu sẽ tự mình chinh phục trái tim cô ấy vậy.
Vừa nói hắn vừa hứng thú nháy mắt với Tịnh Kỳ, sau đó mĩm cười nhìn vào bà Helen.
- Vậy thôi, không làm phiền người nghỉ ngơi nữa.
Henry sải bước ra đến cửa, mẹ con Tịnh Kỳ chỉ vừa thờ phào nhẹ nhõm thì bước chân hắn chợt dừng lại.
- À! suýt nữa thì quên, hôm nay tôi định đưa em đi gặp một người, đáng tiếc là người đó lại trốn mất rồi.
Tim Tịnh Kỳ cảm giác như nhảy ra khỏi lồng ngực, cô lo lắng đến mức nắm chặt lấy bàn tay mình, phía trên giường bà Helen thoáng chốc cũng tái xanh mặt, cũng may là Henry không quay lại nhìn bọn họ, nếu không sẽ nhanh chóng phát hiện ra biểu hiện khác lạ này mất.
Tịnh Kỳ nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cô thản nhiên lên tiếng trả lời:
- Rất tiếc, tôi cũng không có nhã hứng gặp người quen của anh.
Bóng lưng cao lớn đứng chắn trước cửa, lời hắn cất lên đậm chất ma quỷ, doạ người.
- Người này em đã từng gặp mặt rồi đấy, rất quen là đằng khác, tôi nói có phải không?. Cẩm Y Vân.