Cuối cùng anh cũng biết, tại sao khi vừa vào tới nhà hàng đã có người nhìn chằm chằm vào anh ta rồi.
“Châu Lan Na, cô giải thích cho tôi, thế này là thế nào?”
Châu Lan Na giật mình, vội vàng lắc đầu lia lịa, chỉ tay vào Diệp Dĩ Muội: “Hàm Dịch, không phải em, là Diệp Dĩ Muội đưa quần áo của anh cho em.”
“Diệp – Dĩ – Muội!”
Tần Hàm Dịch xông lên phía trước, từ phía sau túm lấy vai cô, kéo người cô quay lại, giơ tay lên định đánh cô.
Diệp Dĩ Muội nhìn thấy cái tát đang giơ cao của Tần Hàm Dịch, cô lại nhớ tới khi ở đại sảnh của khách sạn – cái tát không chút nể tình của Tần Hàm Dịch, sống mũi cô lại cay cay, đột nhiên hai mắt đỏ lên.cập nhật nhanh nhất tại website: http://www.rosenovel.com
Còn anh ta nhìn thấy mắt cô đỏ ngầu lên như vậy thì bàn tay đang giơ lên đó vẫn lơ lửng trên không trung, dừng lại vài giây sau đó bèn phẫn nộ thả xuống, nắm chặt thành nắm đấm, tiếng khớp tay kêu khậc khậc.
Tần Hàm Dịch như trút cơn tức giận, anh ta dùng lực đẩy Diệp Dĩ Muội ra, tức tới mức lồng ngực thở phập phồng.
Thế này là thế nào đây? Cô đã hại anh ta mất mặt, anh ta còn chưa trừng phạt cô, cô ngược lại còn cái bộ dạng đáng thương cứ như là anh bắt nạt, ức hiếp cô không bằng.
Diệp Dĩ Muội bị Tần Hàm Dịch đẩy lùi về phía sau vài bước, cô chưa kịp đứng vững thì đã bị ngã ra phía sau.
Tiếng “cộc” vang lên, đầu cô bị đập vào cánh cửa gỗ.
Sau cơn choáng váng chóng mặt, một chất lỏng màu đỏ chảy xuống phía trước trán cô.
Tần Hàm Dịch giật mình hốt hoảng , vội vàng cúi người xuống: “Diệp Dĩ Muội, cô không sao chứ?”
“Hài lòng chưa?” Diệp Dĩ Muội cười như chẳng có chuyện gì, bàn tay cô đưa lên trán, lắc lắc đầu cho đỡ choáng váng, cô đi qua Tần Hàm Dịch tới bên cạnh bàn trà, rút ra một tờ giấy vệ sinh và ấn giữ vào vết thương trên đầu.
“Đáng chết!” Tần Hàm Dịch gằn giọng mắng, nhặt chiếc quần bẩn lên, mặc lại vào người.
“Đứng lên, tôi đưa cô đi bệnh viện.” Anh ta lạnh lùng nói với cô, mặt vẫn tối sầm lại, không hề để lộ chút suy nghĩ thực sự trong đầu nào với cô.
“Không cần, tôi không sao.” Diệp Dĩ Muội quay đầu sang một bên, không chịu nhìn anh ta.
“Diệp Dĩ Muội, cô đừng có mà không biết tốt xấu như thế.” Tần Hàm Dịch hận muốn chết cái thái độ không nóng không lạnh của cô, cái bộ dạng thờ ơ không chút cảm xúc. (cập nhật nội dung nhanh nhất tại website http://www.rosenovel.com)
Anh ta thậm chí thà nhìn thấy bộ dạng cô khi ở nhà ăn không biết sợ là gì mà trêu trọc anh ta còn hơn là nhìn cái bộ dạng thờ ơ bất cần của cô lúc này.
“Vậy Tần tiên sinh cho rằng tôi nên làm thế nào thì mới là biết tốt xấu?” Diệp Dĩ Muội nhếch mép lên cười chế nhạo.
Đây là người đàn ông mà cô yêu, tình nhân thì cả tá, thậm chí còn thỉnh thoảng động tay động chân bạo lực với cô.
Cô biết, vừa nãy anh ta cũng không phải là cố ý.
Cú đẩy vừa rồi của anh ta, cùng với vết đau ở trên trán, chẳng qua cũng chỉ là ngọn lửa để châm lên sự tức giận của cô khi anh ta vì Hạ Lam mà giáng cho cô một cái tát.
“Diệp Dĩ Muội, cô đừng có dùng cái ngữ khí như thế để nói chuyện với tôi.” Tần Hàm Dịch đưa người về phía trước nắm lấy cổ tay cô, kéo cô về phía cửa.
Diệp Dĩ Muội vốn dĩ đã chóng mặt, lại bị anh ta dùng lực kéo mạnh đi như thế, bước chân cô loạng choạng, trước mắt tối sầm lại, suýt nữa thì ngã.
Cảm giác bàn tay như bị kéo xuống làm cho Tần Hàm Dịch dừng bước lại, anh ta quay đầu lại nhìn.
Đúng lúc đó liền nhìn thấy đôi mắt lờ đờ, cả cơ thể đang như đung đưa mất kiểm soát của Diệp Dĩ Muội.
Anh ta trợn mắt nhìn Diệp Dĩ Muội sau đó bỏ tay cô ra, nhanh chóng lại gần bế phốc cô lên.
“Anh làm gì đấy hả?” Diệp Dĩ Muội toàn thân không còn chút sức lực nào, vốn dĩ muốn gầm lên với Tần Hàm Dịch nhưng cũng chỉ nói được yếu ớt.
“Biết rồi còn hỏi.” Tần Hàm Dịch trả lời buông trõng một câu, liếc nhìn cô rồi nhanh chân chạy ra cửa.
“Hàm Dịch, quần của anh….” Châu Lan Na nhìn không vừa mắt, liền lên tiếng nhắc.
Tần Hàm Dịch đơ người ra mất một giây nhưng cũng không dừng bước lại.
“Hàm Dịch, em cùng hai người đi tới bệnh viện!” Châu Lan Na vội vàng chạy theo, không muốn cho ai người có bất kì cơ hội nào để ở bên cạnh nhau.
Tần Hàm Dịch đến nhìn cũng thèm nhìn Châu Lan Na, bèn lạnh lùng mở miệng: “Cô ở lại.”
Châu Lan Na đột nhiên đứng khựng lại, hai mắt đỏ lên, ánh mắt chằm chằm tức giận nhìn theo bóng dáng hai người rời đi.
Tần Hàm Dịch hoàn toàn không biết tới ý nghĩ thù hận và ghanh ghét của Châu Lan Na, lúc này chỉ nghĩ được một điều duy nhất đó chính là nhanh chóng đưa Diệp Dĩ Muội tới bệnh viện.
Anh ta cúi mặt nhìn cô gái đã ngừng giằng co vùng vẫy, đang nằm yên lặng yếu ớt trong lòng mình, dòng máu đỏ tươi vẫn đang chảy ra làm cho anh ta càng nhìn càng hoảng hốt.
“Tần Hàm Dịch, trong khách sạn có phòng y tế!” Diệp Dĩ Muội nhìn thấy khuôn mặt anh tú của anh ta đang co rúm lại, cô liền thì thào nhắc.
“Bệnh viện gần đây thôi.” Tần Hàm Dịch nheo mày nhìn bộ dạng yếu ớt của cô, chỉ nói ngắn gọn mà cũng không giải thích gì nhiều.
Quả đúng như Tần Hàm Dịch nói, bệnh viện cách đó không xa, ngồi trên xe taxi tầm năm phút thì chiếc taxi đã đỗ ngay trước một bệnh viện lớn thắp đèn sáng trưng.
Diệp Dĩ Muội nhìn bệnh viện được thiết kế với kiến trúc châu Âu sang trọng, cô thực sự như không dám tin, bệnh viện này lộng lẫy không khác gì khách sạn mà bọn họ đang ở.
Cô nghĩ, chắc là Tần Hàm Dịch không tin vào phòng y tế của khách sạn nên mới đưa cô tới đây!
Nhưng, anh ta có cần phải căng thẳng như vậy khi nhìn thấy cô bị thương không?
Anh ta chẳng phải nếu nhìn thấy cô chết rồi thì còn giẫm chân lên đạp vài nhát à?
Diệp Dĩ Muội lắc lắc đầu, cố không để bản thân tự nghĩ linh tinh, không có chuyện anh ta thích mình đâu.
Rất nhanh, Tần Hàm Dịch liền bến cô chạy tới trước cửa một phòng làm việc như thể đã rất quen đường, cửa cũng không gõ, liền lấy chân đạp ra, nhanh chóng chạy vào trong. (cập nhật nội dung nhanh nhất tại website http://www.rosenovel.com)
Bên trong, một đôi nam nữ đầu tóc rối tung, quần áo xộc xệch đang quấn lấy nhau, bị tiếng đạp cửa làm cho giật mình.
“A….” cô gái Châu Âu tóc vàng mắt xanh đang mặc đồng phục y tá giật mình kêu lên, đang xõa tóc ngả mình vào lòng người đàn ông đông phương.
“Tần Hàm Dịch, cậu đi ra ngoài trước đi được không, đợi tôi làm xong vụ này thì hãy xuất hiện?” người đàn ông với khuôn mặt bực dọc, vẫn ôm lấy người phụ nữ.
“Lam Dư Khê, đầu cô ấy bị thương rồi, chảy rất nhiều máu.” Tần Hàm Dịch đặt Diệp Dĩ Muội lên ghế sô pha, nói lạnh lùng.
“Em ra ngoài trước đi.” Lam Dư Khê đành đẩy người phụ nữ trong lòng ra, cũng chẳng thèm chỉnh lại quần áo, bèn cầm lấy hòm y tế bên cạnh lên, đi tới ghế sô pha, nhìn một lượt Diệp Dĩ Muội và quần áo cô mặc trên người: “Nhặt trên đường đấy à?”
Diệp Dĩ Muội liếc mắt nhìn anh ta, bộ ngực săn chắc của anh ta vẫn được để lộ ra làm cho cô vừa nhìn đã đỏ mặt, cô vội vàng quay đầu sang một bên.
“Cậu phí lời lắm thế làm gì?” Tần Hàm Dịch với khuôn mặt lạnh lùng, rõ ràng là không vui nói: “Chỉnh lại quần áo của cậu đi.”
“Người anh em, cậu mới đến Paris có một ngày mà đã làm cắt ngang chuyện vui của tôi hai lần rồi đấy, bây giờ lại còn dám chê đông chê tây thế hả?” Lam Dư Khê đưa tay kéo áo đơm cúc lại, rồi nói vẻ chẳng kém bực mình.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!