Người đàn ông đứng trước mặt Diệp Dĩ Muội có mái tóc ngắn, mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, cổ áo hơi mở ra, để lộ làn da trắng nõn, khuôn mặt hơi dài, cái mũi cao và thẳng, đôi môi hồng và mỏng như được cắt gọt, thực sự là nhìn còn đẹp hơn cả con gái.
Khuôn mặt này, đối với Diệp Dĩ Muội dường như có một sức hút kì là, làm cho hướng ánh mắt mình vào một lúc lâu mà cũng không chịu rời đi.
Nhưng, cô dám khẳng định, tuyệt đối không phải vì anh ta “đẹp”…..
“Tiểu thư?” người đàn ông lại cất tiếng nói nhẹ nhàng gọi cô.
“Hả?” Diệp Dĩ Muội giật mình, lúc này mới phát hiện ra rằng hành động vừa rồi của bản thân thật là thất lễ.
Cô vội vàng hốt hoảng cúi đầu xuống, dùng mái tóc dài để che đi sự lúng túng, xấu hổ của bản thân.
“Ha ha….” người đàn ông cười lên một tiếng, dường như phản ứng của cô lúc này làm cho anh ta thấy rất hứng thú và vui vẻ.
Còn cô, vì tiếng cười của anh ta mà lúng túng tới nỗi chân tay cảm giác như thừa thãi lúc này, cô không biết phải làm gì.
Người đàn ông cuối cùng cũng ý thức được tiếng cười của mình là không đúng lúc, anh ta hắng giọng một tiếng, không còn cười nữa.
“Tiểu thư, đứng lên đi.” Vừa dứt lời, một bàn tay dài đưa ra trước mặt Diệp Dĩ Muội.
Cô nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay đó một lúc lâu, ánh nhìn của cô mới chạy theo cánh tay đó nhìn lên trên, lại một lần nữa hướng về phía khuôn mặt đang nở nụ cười nhẹ nhàng lịch sự kia, cô rất muốn hỏi anh một câu: “Có phải chúng ta quen biết nhau không?”
Thế nhưng, cuối cùng cô vẫn không có dũng khí để hỏi…..
“Đứng lên đi, một cô gái xinh đẹp thế này mà ngồi dưới đất làm cho ai đi qua nhìn thấy cũng phải thương hoa tiếc ngọc đấy!” anh ta hơi cúi người xuống một chút, nắm lấy tya cô, kéo cô từ dưới đất lên.
“Cảm….cảm ơn…..” cô lắp ba lắp bắp nói một tiếng cảm ơn, lại lúng túng nhìn vào mắt anh ta sau đó quay người rời đi.
Từ trước tới giờ cô không phải là một người ngại ngùng hay ngượng nghịu, cho dù là khi ở trước mặt Tần Hàm Dịch, tim có có đập nhanh hơn nhưng sắc mặt cô luôn cố gắng để giữ được nét bình tĩnh, thậm chí còn có thể vì trả đũa lại mà còn trở nên mồm mép đanh thép.
Thế nhưng, khi đối diện với người đàn ông trước mặt, tuy con tim cô rất yên bình nhưng trên người anh ta lại mang theo một cảm giác rất quen thuộc, làm cô muốn được gần gũi với anh ta mà không hiểu tại sao.
Tính cách của cô cũng không phải thuộc dạng rất nhiệt tình, thậm chí có thể nói, có chút lạnh lùng. Vậy mà bây giờ, cô lại muốn được ở gần một người đàn ông vừa mới quen biết có vài phút, bản thân cô nghĩ thôi mà cũng cảm thấy đáng sợ.
Cảm giác sợ hãi làm cho cô muốn lập tức chạy trốn, chỉ sợ anh sẽ hiểu làm nhân phẩm của cô.
“Tiểu thư, đợi đã.” Anh vẫn còn nắm lấy tay cô, bàn tay anh không những không chịu bỏ ra mà còn nắm lấy chặt hơn, ngăn không cho cô vội vàng rời đi.
“……….” cô nheo mày lại, quay đầu nhìn anh.
“Váy của cô bẩn rồi!” anh nhìn vào váy cô, nhẹ nhàng nhắc nhở.
“Không….không sao….” cô lúng túng trả lời một câu, rồi liền muốn rút tay mình ra nhưng anh lại không cho.
“Cô đợi một lát.” Anh bỏ tay cô ra, cũng không biết là cô có đồng ý đợi anh hay không, anh đã đi về phía khoang hạng phổ thông.
Còn cô thì thực sự đứng ngây ra đó, không nhúc nhích đợi người đàn ông quay lại, dường như bị ma ám vậy.
Diệp Dĩ Muội là một người không có được nhiều tình thương trọn vẹn của người thân, từ khi sinh ra cô đã chưa từng nhìn thấy cha mình.
Khi cô ba tuổi, mẹ cô đã đưa cô cùng gả vào Lục gia.
Cha dượng cô là một người lỗ mãng, thích uống rượu, thường xuyên đánh mắng hai mẹ con cô.
Còn mẹ cô, dường như cả đời này chẳng mấy khi được vui vẻ, từ trước tới giờ cô chẳng thấy mẹ cười bao giờ.
Đặc biệt là khi nhìn cô, nét mặt của bà lại càng trở nên đau khổ.
Về sau, cô vô tình cứu bà nội của Tần Hàm Dịch, và được bà nội anh ta nhắm, đã dùng một số tiền rất lớn để mua cô.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!