Nhiều giờ đồng hồ qua đi, Minh Nhi sau khi đưa vào trong phòng cấp cứu tới tận bây giờ vẫn chưa thấy một bác sĩ hay y tá nào bước ra, kể cả Cố Diệp Lý được Vương Hoàng gọi đến cũng ở trong đó rất lâu.
Vương Hoàng sốt ruột chờ đợi, chẳng những
anh lo mà có những người khác cũng hồi hộp, họ đi qua đi lại ngoài hành lang, Triệu Khanh và Vương Châu Nhi vì quá rối rắm mà va phải nhau rất nhiều lần.
Chờ đợi 15 phút nữa, cánh cửa phòng cấp cứu âm lên tiếng * cạch *, giây phút này những ánh mắt hy vọng đều hướng về một chỗ, Cố Diệp Lý mang vẻ mặt buồn bã bước ra, Vương Hoàng nhìn sắc mặt Diệp Lý gần như nhận ra điều gì đó, anh cố gạt đi suy nghĩ xui xẻo gặn hỏi.
" Diệp Lý…Minh Nhi sao rồi? "
Cố Diệp Lý thở dài, đưa mắt qua từng khuôn mặt, mỗi một người là một biểu cảm, càng nhìn họ cổ họng anh lại nghẹn cứng.
Vương Châu Nhi và Vương Hoàng đều rất kích động, nắm chặt tay anh, họ có chung một tiếng lòng.
" Diệp Lý, Minh Nhi sao rồi, mau nói đi! "
Anh nhìn họ, hốc mắt rơm rớm, hơi thở của anh mang theo sự não nề, anh ậm ừ rất lâu, cố nén đau thương báo cho tất cả một tin xấu.
" Muộn rồi…đã muộn rồi…"
" Diệp Lý…" Vương Hoàng đơ người, miệng anh không thể nói tiếp, cả cơ thể anh bị cứng đờ tựa như một pho tượng.
" Không thể nào…không thể nào…" anh lẩm bẩm trong tâm, tim anh như chết lặng, một chút cảm giác đau cũng không có, hoàn toàn tê tâm phế liệt, trụ không vững ngã vào thành tường.
Nhưng đó chưa phải là những lời Cố Diệp Lý muốn nói, anh không dám đối mặt với người nào chỉ lặng lẽ đứng ở một góc, tiếp tục ra thêm một đòn khiến ai nấy cũng đều điêu đứng.
" Tôi đã cố hết sức rồi…giữ được mạng cô ấy…nhưng có lẽ…cả đời này cô ấy sẽ không tỉnh lại nữa…"
So với việc chết đi, thì để Minh Nhi sống như một người thực vật vô tri vô giác còn tàn nhẫn hơn bất cứ điều gì xảy ra với cô.
Vương Hoàng nghe xong càng thêm suy sụp, anh lắp bắp từng tiếng tắt nghẹn.
" Không…còn cách nào cứu cô ấy ư…? "
Cố Diệp Lý lắc đầu, đôi mắt buồn trìu xuống, anh nhìn đôi tay mình, nặng nề than thở.
" Viên đạn chạm vào tĩnh mạch của Minh Nhi, cộng thêm mất máu quá nhiều…có thể giữ lại mạng của cô ấy…đã là kì tích…
Nếu muốn cô ấy tỉnh dậy…chỉ sợ còn khó hơn cả lên trời…"
" Có rất nhiều người từng bị trường hợp như vậy…họ kiên trì…cô gắng, muốn đánh thức đối phương…
Nhưng…tỉ lệ tỉnh dậy…gần bằng 0…" anh buồn bã nhìn vào trong, từ lúc mở miệng anh đều tự trách trong tâm, bản thân mình vô năng.
Dằn vặt, rồi cứ dằn vặt, là một bác sĩ nhưng anh không có cách nào cứu lấy bệnh nhân của mình, anh lặng lẽ quay người rời đi. Để lại sau lưng là một mớ hỗn độn, người thì gào thét vì đau khổ, người thì chỉ biết im lặng bật khóc.
Cuối cùng, người chịu đựng nỗi đau nhiều nhất vẫn là Vương Hoàng, mất 14 năm chờ đợi, sau cùng vẫn chưa được nghe cô nói một lời yêu anh, sự thật tàn nhẫn giằng xé con tim anh qua mỗi phút mỗi giây.
Anh nhìn mọi thứ xung quanh chìm trong biển lặng, Minh Nhi được đưa đi ngay trước mắt anh, vậy mà anh không có một động thái nào, lẳng lặng biến đâu mất tăm.
Mãi cho đến vài đồng hồ qua đi, anh quay trở lại một mình lặng bước vào phòng bệnh với cô, khắp nơi trên người cô đầy những vết thương, gương mặt cô nhợt nhạt. Mới đó mà cô đã gầy đi rồi, anh nhẹ nhàng vuốt lên vầng trán cô, đặt lên đó một nụ hôn.
Sau đó, anh để cạnh giường cô một đóa hoa hồng đỏ, còn có cả dâu tây mà cô thích ăn nhất. Hoa là do anh tự gói, dâu cũng là do anh lựa, anh mua, mỗi một đóa một trái đều chứa đựng tâm ý của anh.
" Minh Nhi…tiểu nhân ngư…dâu tây…hoa hồng…chúng ở cạnh em đấy…em có thích không? " anh cầm tay cô, cố nén bi thương nói từng chữ.
Hai mắt anh cay xòe, cả sống mũi cũng cay, anh rất muốn khóc lớn như một đứa trẻ, nhưng hiện thực bắt anh phải kềm nén nó. Anh nhận ra, anh là chỗ dựa duy nhất của cô, không thể suy sụp vào lúc này.
Suốt nhiều giờ đồng hồ qua đi, sở dĩ anh không đến bên cạnh cô ngay là do anh chạy đôn chạy đáo khắp nơi, gọi từng cuộc gọi cho những người bác sĩ nổi tiếng được giới thiệu, hỏi thăm từng người về tình trạng của Minh Nhi.
Anh muốn tìm cách cứu cô dù chỉ là một chút hy vọng nhỏ nhoi, và khi anh nghe được những lời khuyên của từng người. Bên trong anh xen lẫn giữa hai quyết định, hoặc là giết cô hoặc tiếp tục để cô sống, cố gắng dùng tình cảm, lời nói và hành động chân thành đánh thức tâm trí cô thì sẽ có cơ hội khiến cô tỉnh lại. Nhưng cái cơ hội ấy giống hệt với lời của Cố Diệp Lý, nó chỉ nằm ở mức hiếm hoi.
" Tiểu nhân ngư…anh đã nghĩ thông rồi…" Vương Hoàng áp tay cô vào mặt thì thầm, anh nở nụ cười rất ôn nhu.
Một tuần sau, anh tụ họp tất cả những người thân tín lại, công bố một điều quan trọng.
Anh theo đuổi Minh Nhi 7 năm, lại 7 năm nữa tìm kiếm cô, bây giờ cô nằm hôn mê, thân là một người chồng anh không thể giết chết chính vợ mình, càng không thể dập tắt đi tia hy vọng cuối cùng.
Cho nên, anh đã công bố, sẽ chờ Minh Nhi thêm 7 năm nữa!
Từ giờ những việc làm ăn lớn nhỏ của Trịnh gia sẽ do Triệu Khanh tiếp quản, Hoắc Đường và những người thân tín của anh sẽ hỗ trợ cho cậu. Trừ những việc quan trọng cần Vương Hoàng giải quyết thì anh sẽ đích thân xử lí, còn lại chuyện nhà cửa sẽ do Hoắc Đường tiếp tục làm quản gia coi quản, ông phải tìm thêm một người thân tín nữa để hộ trợ cho ông sau này, vì tuổi của ông đã khá cao.
Riêng Vương Hoàng, trong khoảng thời gian 7 năm anh chờ Minh Nhi tỉnh dậy, anh sẽ đưa cô đi khắp mọi nơi, cho cô tận hưởng những khoảnh khắc thư giãn nhất. Nếu 7 năm nữa cô không tỉnh lại, anh sẽ cùng cô xuống âm phủ, làm lại kiếp sau.
Cuối cùng, là dặn dò về hai con của anh, chúng sẽ do Triệu Khanh chăm sóc, tới năm chúng 11 tuổi thì bắt đầu nghiêm khắc cho chúng tập thói tự lập.
Tất cả mọi người khi nghe xong những điều ấy, không một ai phản đối, họ đều có chung một mong muốn, hy vọng Vương Hoàng sẽ thành công đánh thức Minh Nhi.
Và như thế, cứ cách ba tháng, Vương Hoàng sẽ đưa Minh Nhi đến một địa danh, cùng cô tận hưởng những giây phút bình yên, mỗi một nơi Vương Hoàng lựa chọn Homestay cách biệt thành phố lớn, có cảnh mặt trời chiếu rọi vào giường ngủ. Anh muốn mỗi buổi sáng khi tỉnh dậy, Minh Nhi sẽ cảm nhận được những tia nắng ấm, còn có cái ôm đầy ấm áp của anh và tất nhiên sẽ không thể thiếu nụ hôn trên trán lẫn những cái vuốt ve, cưng nựng đùi thon của cô.
Đầu tiên anh đưa cô đến Austria, tiếp đến Bali, rồi lại đến Turks & Caicos, Maldives, Seychelles,…
Không biết là đã đi qua bao nhiêu, mỗi lần thức dậy vào buổi sáng Vương Hoàng đều làm đúng như mọi lời hứa, còn thì thầm kể cô nghe về cảnh vật xung quanh. Và khi kết thúc chuyến du lịch, Vương Hoàng luôn nói một câu.
" Tiểu nhân ngư, chúng ta về nhà thôi…"