Một tên vệ sĩ đứng ra lập tức báo cáo, Ôn Mặc Di đang bị những vệ sĩ còn lại dồn vào một con hẻm ở gần đây, ả cầm dao chống trả, đâm không ít vệ sĩ bị thương.
Do Vương Hoàng lệnh phải bắt sống ả, nên đám vệ sĩ không dám manh động, sợ ả sẽ tự vẫn.
" Đưa tôi đến đó " Minh Nhi lạnh giọng yêu cầu.
Cô xoay cổ tay trái coi chiếc đồng hồ trên tay, kim đồng hồ chỉ đúng 9h sáng, cô lẩm nhẩm tính thời gian, sau đó nhìn Vương Hoàng bằng ánh mắt chết chóc.
" 30 phút...em sẽ quay về...anh và họ không ai được theo em..."
Dứt lời, Minh Nhi quay gót ngay tức khắc, Triệu Khanh lớn tiếng gọi cô, muốn theo sát bảo vệ cô nhưng Vương Hoàng lại ngăn cản cậu, không cho cậu đuổi theo, anh biết Minh Nhi đã thay đổi, bây giờ cô không còn là một cô gái yêu đuối nữa.
" 30 phút sau...chúng ta sẽ đến đấy...gọi cho đám vệ sĩ bên đó, thấy Minh Nhi tới lập tức rút đi..." Vương Hoàng gằn giọng trước mặt người của anh.
Bao nhiêu kỳ vọng anh điều đặt hết vào Minh Nhi, anh tin cô sẽ thành công lấy mạng Ôn Mặc Di mà không cần anh giúp đỡ.
Vài phút sau, Minh Nhi có mặt ngay con hẻm mà Ôn Mặc Di trốn, nó là một hẻm cụt, vệ sĩ thấy cô đến nhanh chóng rút lui theo lệnh.
Minh Nhi thuần thục lên cung tên, chậm rãi tiến vào trong, ở đó khá tối, thuận lợi cho Ôn Mặc Di trốn sau những bãi phế liệu, ả định chờ Minh Nhi tiến lại gần sẽ dùng dao đâm chết cô.
Ôn Mặc Di thật quá chủ quan, quá sai khi ả coi thường Minh Nhi của hiện tại, trực giác của cô nhạy bén một cách phi thường, mắt cũng tỏa như đèn soi, dù đứng cách Ôn Mặc Di khoảng tầm 3m trong bóng tối, cô vẫn nghe rõ hơi thở gấp gáp của ả.
Biết được vị trí của ả ở chỗ nào cô vương cao cung tên bắn một phát vào ngay bắp chân ả.
" Áaaaaa " Ôn Mặc Di hét lên, ngã chổng quài ra nền đất lạnh ngắt, con dao trong tay rơi xuống theo phản xạ, ả ôm chân lê lết cơ thể lùi ra sau.
" Triệu Minh Nhi, có giỏi thì giết tao đi " ả gân cổ quát tháo.
Minh Nhi bình thản, lên tiếp mũi tên thứ hai, ngắm chuẩn vào bã vai Ôn Mặc Di, thả tay mũi tên bay thẳng đâm xuyên da thịt, chạm đến xương tủy.
Ôn Mặc Di hét lên lần nữa, Minh Nhi không chút do dự lại lên tiếp mũi thứ 3, lần này cô ngắm vào chân trái của ả mà bắn, máu chảy dài nhuộm đỏ cơ thể nhỏ.
" Triệu Minh Nhi con t.iện nhân, có giỏi thì giết tao đi " Ôn Mặc Di đau đớn gào thét, vừa mắng vừa giật lùi.
" Giết cô?...hừm " Minh Nhi điềm nhiên lên tiếp mũi tên thứ 4, dần ép lại gần Ôn Mặc Di, dồn ả vào chỗ có ánh sáng chiếu tới.
Khi đến nơi, Minh Nhi dừng hẳn bước chân, hướng cung về phía Ôn Mặc Di, cô dùng ánh mắt soi xét chĩa thẳng vào cơ thể đẫm máu, chậm rãi cất giọng.
" Ôn Mặc Di...để cô chết nhanh thì thật có lỗi với Thẩm Mi...
Cô biết không...mỗi con người đều có một con quỷ ẩn sâu bên trong tâm...
Tôi đã cố gắng không cho con quỷ đó thoát ra...vậy mà...cô lại mở cánh cửa cho nó vùng dậy..." Minh Nhi bắn tiếp mũi thứ tư vào đúng lòng bàn tay trái, ghim chặt nó xuống đất, không thể rút ra.
Ôn Mặc Di liên tục gào thét, khóc xướt mướt, bị dày vò chịu nỗi đau cùng cực khiến ả chỉ muốn chết ngay lập tức, tứ chi đều bị Minh Nhi bắn đến không còn sức lực.
" Triệu Minh Nhi mày là đồ độc ác...giết tao đi " ả oán hận, mạnh miệng mắng nhiếc.
Những câu nói kia vốn không còn chút đả kích nào với Minh Nhi, tâm cô hiện giờ là một tảng băng nặng nề, chỉ muốn trả đủ những gì Ôn Mặc Di nợ.
" Nếu nói ác...tôi không ác bằng cô...
Cô hại chết con tôi, còn giết cả Thẩm Mi...rốt cuộc tại sao cô lại hận tôi tới mức đó chứ? "
Ôn Mặc Di nghe đến đây, đang khóc liền bật cười " ha hả ", tiếng cười rất chói tai, khi nãy ả sợ sệt bao nhiêu giờ lại trở nên dửng dưng.
" Mày đừng giả đò ngây thơ...mày với thằng anh của mày đê hèn lắm..."
" Anh...? " Minh Nhi lẩm bẩm, cô không hiểu Ôn Mặc Di đang nói tới ai.
Bất ngờ, Ôn Mặc Di dùng hết sức bình sinh, rút từng mũi tên trên người, mạnh dạn đứng dậy bước loạng choạng tới gần Minh Nhi, ả chỉ tay thẳng vào mặt cô, tức giận quát lớn.
" Đới Khởi Nam...anh của mày...mày có biết nó đã làm gì tao không? Cả Trịnh Vương Hoàng nữa...
Chính anh mày c.ưỡng bức lấy đi đời con gái của tao để trả thù cho mày, còn chồng mày lại hại chết bố tao...
Hai cái mạng kia vốn không đủ trả lại những nỗi nhục mà tao đã chịu đựng..." Ôn Mặc Di vừa nói vừa nghiến răng nghiến lợi, nước mắt tủi nhục rơi không ngừng.
Minh Nhi nghe xong chết lặng vài giây, Vương Hoàng hại chết bố ả điều đó vốn là do ả tự chuốc lấy khi cứ bám theo Vương Hoàng, và không phải Vương Hoàng không cảnh cáo ả, chỉ là ả cố tình vờ đi nên mới có cái kết thảm hại.
Nhưng, chuyện khiến Minh Nhi không thể tin được là Đới Khởi Nam lại c.ưỡng hiếp Ôn Mặc Di, với lí do trả thù cho cô.
Chuyện giữa cô và Ôn Mặc Di, cô chưa từng nói với Đới Khởi Nam, tại sao Đới Khởi Nam lại làm vậy? Minh Nhi thầm hỏi.
Đầy óc cô có chút rối rắm, Đới Khởi Nam vốn là người ôn hòa, nhân hậu tai sao lại làm ra chuyện bỉ ổi, vô liêm sỉ như vậy?
Phút chốc, Minh Nhi nghĩ ngay tới một điều, từ lúc cô công khai bản thân đã chấp nhận Trịnh Vương Hoàng cũng là lúc Đới Khởi Nam cắt đứt tình nghĩa với cô. Có thể vì chuyện đó hắn đã sinh lòng thù hận, tìm cách trả thù cô.
Cuối cùng, Minh Nhi cũng tỏa, mọi chuyện điều do chính Đới Khởi Nam đã dựng lên, hắn cố tình tạo mối thù giữa cô với Ôn Mặc Di, mượn tay Ôn Mặc Di hại chết đứa con trong bụng cô.
Điều này còn đau hơn cả việc bị vạn tiễn xuyên tim, người mình kính trọng nhất lại là kẻ gián tiếp giết chết con mình!
Cô vốn không muốn tin vào phán đoán của chính mình, cố nuốt đau đớn thăm dò Ôn Mặc Di.
" Ôn Mặc Di...trước khi cô hại người khác...có từng điều tra kĩ về hoàn cảnh của người đó không?
Cô có biết Đới Khởi Nam và tôi hiện giờ ra sao không? "
Ôn Mặc Di chau mày, biểu cảm ngơ ngác rõ rệt, Minh Nhi càng thêm chắc chắn, tất cả mọi chuyện đều do một tay Đới Khởi Nam sắp xếp, Ôn Mặc Di ngu dốt bị hắn lợi dụng làm quân cờ trả thù thay cho hắn.
" Đới Khởi Nam không còn anh của tôi từ khi tôi trở về Trịnh gia... " Minh Nhi cất giọng trầm khan.
Ôn Mặc Di chết trân tại chỗ, ả chưa kịp phản ứng Minh Nhi lại bắn tiếp mũi tên thứ 5 ngay ngực ả.
Cơ thể mảnh mai đổ rạp xuống đất, tê liệt hoàn toàn, ngay cả mở miệng cũng không thể, Minh Nhi tiến gần đến ả, đôi mắt lãnh khốc nhìn ả đến rợn người.
" Ôn Mặc Di, cô không phân phải trái trắng đen đem hết tội lỗi đổ lên người khác, giết một lúc hai mạng người vô tội...
Cô đúng là đáng thương...nhưng cũng đáng chết..." Minh Nhi lại lên tiếp mũi thứ 6.
" Ưmmmm " mũi thứ 6 xuyên tới làm Ôn Mặc Di cứng đơ, lần này nó trúng ngay vào tim, toàn bộ hệ thống thần kinh đứt hết, ả chết ngay tức khắc.
Minh Nhi nhìn ả nằm bất động trên đất, máu nhuộm đỏ khắp nơi, cô khom người xuống vuốt cặp mắt không chịu khép lại kia, Ôn Mặc Di chết không nhắm mắt.
Ả vẫn chưa biết được ẩn ý câu nói của Minh Nhi đã bị cô tiễn về chầu trời.
" Nợ máu trả bằng máu, xuống dưới đó tạ tội với con tôi và Thẩm Mi đi...tôi sẽ thay cô đòi lại công bằng với Đới Khởi Nam... " Minh Nhi thì thầm, lần đầu tiên cô giết người, không có một chút sợ sệt, không do dự, đơn giản vì thù hận đang hoàn toàn điều khiển cơ thể cô.
Xử trí xong Ôn Mặc Di mất hơn 20 phút, Minh Nhi lặng lẽ rời đi tìm đến Đới Khởi Nam trước khi Vương Hoàng tới nơi.
Món nợ này, cô không muốn Vương Hoàng nhún tay vào, nguyên nhân điều từ cô mà ra, nhất định phải đích thân cô gỡ nút thắt kia.
Vài phút sau, khi Vương Hoàng cùng người của anh đến nơi đã không còn thấy bóng dáng Minh Nhi đâu, chỉ thấy cái xác Ôn Mặc Di nằm trên mặt đất lạnh lẽo, anh lo sợ cô xảy ra chuyện vội cho người truy tìm cô.
Bấy giờ, Minh Nhi đã đặt chân tới cửa Đới gia, cảnh cổng không hề khóa, cứ như Đới Khởi Nam biết cô sẽ đến. Minh Nhi mạnh tay đẩy cửa đi vào, hiên ngang sải bước vào tới tận sảnh lớn, Đới Khởi Nam ngồi chễm chệ trên ghế, điệu bộ cực kỳ ung dung.
" Em đến rồi...Hạnh Ân " hắn cất giọng gian manh.