" Ôn tiểu thư, trông cô thảm hại thật đấy " Đới Khởi Nam cười cợt, dè bỉu Ôn Mặc Di.
Ả chẳng buồn đáp, đây đã là lần thứ 2 trộm vào nhà lấy đồ và sỉ nhục ả, chuyện này không còn gì lạ lẫm, ả xoay người kiêu ngạo sải bước lên lầu, Đới Khởi Nam rất ung dung, chẳng ngần ngại theo sát ả.
" Mày muốn gì? Nếu muốn lấy đồ thì làm nhanh đi, tao không dư hơi giỡn với mày! " Ôn Mặc Di tức giận, quay lại quát mắng.
Sắc mặt của Đới Khởi Nam vẫn rất điềm nhiên, nụ cười đầy sự gian manh, bấy giờ Ôn Mặc Di mới để ý đến cách ăn mặc của người đàn ông trước mặt.
Tóc vuốt cao, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, còn mặc cả vest, chắc chắn không phải tới đây để ăn trộm.
" Bố của tôi chết rồi...nếu muốn tìm luật sư xin mời đi nơi khác..." Ôn Mặc Di mau chóng điều chỉnh ngữ điệu, cả cử chỉ cũng lãnh đạm hơn.
Nghĩ rằng, đây chắc là một vị khách nào đó, nhưng giờ nhà họ Ôn đâu còn gì để người khác tìm tới, bố mất, tiếng tăm tiêu tan, cả gia sản ông để lại cho Ôn Mặc Di cũng bị tịch thu gần hết.
Còn gì để người khác tìm tới đây?
" Tôi đâu đến tìm người chết..." Đới Khởi Nam nhàn nhã chỉnh lại cổ tay áo, vừa nói vừa dùng ánh mắt gắt gao xoáy sâu vào cơ thể Ôn Mặc Di.
Bộ dạng của anh như nói lên sự nguy hiểm cận kề, Ôn Mặc Di chẳng nhiều lời, theo bản năng co giò định chạy trốn.
Nào ngờ, Đới Khởi Nam sớm đã có chuẩn bị, nhanh chân bắt lại, ả phản kháng liền bị đánh liên tục vào bụng và mặt. Hắn lôi ả vào một căn phòng gần đó, khóa trái cửa lại.
" Mày muốn gì? Tao không hề quen biết mày tại sao lại đột nhập vào nhà tao? " Ôn Mặc Di sợ sệt lùi về một góc.
Đới Khởi Nam tiến tới, cường thế khóa trụ hai tay ả lên đỉnh đầu, bóp lấy khuôn cằm nhỏ, giọng trầm khàn cất lên.
" Tất nhiên chúng ta không quen biết nhau, nhưng em gái của tôi thì cô biết đấy "
" Em gái mày là ai chứ? " Ôn Mặc Di cố vùng vẫy, cắn cả tay Đới Khởi Nam.
Chọc cho hắn tức điên, tát một phát làm ả ngã nhào, khóe miệng rơm rớm máu, Đới Khởi Nam bình thản lau đi vết bẩn, tiếp tục thô bạo đến túm tóc Ôn Mặc Di kéo đứng dậy.
" Chắc cô biết Đới Hạnh Ân chứ?...à không là Triệu Minh Nhi, vợ của Trịnh Vương Hoàng? " Khởi Nam khẽ nói, còn đưa bàn tay dơ bẩn sờ vào gò má mềm mại.
Nghe tới cái tên Triệu Minh Nhi, Ôn Mặc Di lập tức hiểu ngay, người trước mặt ả chính là Đới Khởi Nam. Ả từng điều tra sơ qua về Đới gia một lần, mối quan hệ của Triệu Minh Nhi với họ Đới ả cũng từng nghe qua.
Điều mà ả không nghĩ đến, khi bản thân làm hại Triệu Minh Nhi không những gây thù với cả Trịnh gia mà còn có cả Đới gia.
Bây giờ, Đới Khởi Nam tìm đến tận nhà đánh ả, chắc chắn chỉ có một mục đích duy nhất là trả thù ả thay cho Triệu Minh Nhi.
" Mày đến đây chỉ để hành hạ tao trả thù cho con đ.iếm đó thôi...á "
Ôn Mặc Di chưa nói hết câu lại bị ăn tát, sắc mặt của Đới Khởi Nam đen kịt, giận đến đỏ hai vành tai.
" Câm cái miệng ch.ó của mày lại " hắn mắng nhiếc, ghét nhất kẻ nào dám sỉ nhục Triệu Minh Nhi, dù là phụ nữ hắn cũng đánh không thương tiếc.
Không những một cái tát mà Đới Khởi Nam còn đập cả người Ôn Mặc Di vào chiếc bàn gỗ gần đó, lực va chạm mạnh khiến chiếc bàn gãy nát. Những mảnh gỗ nhỏ đâm vào da thịt, trầy trụa cả vùng lưng nhỏ, Ôn Mặc Di hét lên đau đớn, cố gắng lết đến cửa sổ, muốn mở nó la ra bên ngoài cầu cứu.
Đới Khởi Nam lập tức đá vào chân ả ngã sấp mặt xuống nền, tiếng kêu thất thanh của ả vang vọng cả căn phòng.
" Cứu tôi với, cứu tôi...có ai...ưm..."
Ôn Mặc Di bị Đới Khởi Nam bóp miệng, hắn dùng lực mạnh tới mức răng môi của Ôn Mặc Di liên tục va vào nhau, xé rách vòm miệng.
Trong ngôi nhà rộng lớn kia chỉ còn lại mỗi mình Ôn Mặc Di, lại nằm cách xa những ngôi nhà khác. Thực tế không có ai có thể nghe được tiếng kêu cứu của ả, bên ngoài cổng còn bị một đám du côn do Đới Khởi Nam thuê đến canh giữ, ả bây giờ có làm cách gì cũng không thoát được.
Đới Khởi Nam lần nữa túm tóc vật ả xuống nền nhà, đầu bị va đập mạnh khiến ả choáng váng.
" Chậc, đáng thương thật...nhưng đây là hậu quả của mày khi đụng đến em gái tao..." Khởi Nam đá một cước vào bụng Ôn Mặc Di, tiếp tục buông lời châm chọc, kích động lòng thù hận trong Ôn Mặc Di tăng lên.
" Ôn Mặc Di, nhìn mày xem...còn đâu cô tiểu thư cao ngạo ngày nào...
Cũng đáng thôi, do mày đụng nhầm người...em gái tao hiện giờ sống với Trịnh Vương Hoàng rất hạnh phúc, họ còn đang sắp chào đón một đứa con nữa đấy! " Đới Khởi Nam khom người, bá đạo nâng cằm Ôn Mặc Di lên.
Sau tiếng nói ấy, hốc mắt ả mới rơi lã chã những giọt nước mắt uất ức, hất tay Đới Khởi Nam, đập tay * bộp bộp * xuống nền từng cái, gào thét oán trách.
" Tại sao, tại sao, các người thì có được hạnh phúc còn tôi lại phải chịu tổn thương chứ? "
" Tại mày ngu...ngu vì yêu chồng của em gái tao " Đới Khởi Nam cười khinh bỉ, lần nữa túm tóc Ôn Mặc Di, bày ra vẻ mặt dè bỉu ả.
Ôn Mặc Di không kiềm chế được cảm xúc, nhổ nước bọt vào người Đới Khởi Nam, lớn tiếng mắng.
" S.úc vật, mày và con nhỏ đó cướp người yêu tao, còn hại bố tôi chết, tao không tìm tụi mày tính sổ còn dám đến tìm tao...
Hai anh em bây dơ bẩn thật đấy...á..."
Đới Khởi Nam bị Ôn Mặc Di sỉ nhục, sớm đã không còn vẻ điềm đạm, đánh mặt ả không thương tiếc, từng dấu bàn tay in hằng đỏ lựu trên hai gò má. Hắn chưa thấy đủ, nhắm vào đôi môi mềm mại, đấm một phát, nó bị giập xơ xác bật máu.
Sau đó, hắn kéo lê Ôn Mặc Di lên chiếc giường gần đó, vừa cởi áo vứt vào người Ôn Mặc Di vừa dùng lời đê hèn nhục mạ.
" Ôn Mặc Di, tao nghe nói mày là tiểu thư danh giá...mày rất yêu Trịnh Vương Hoàng...vậy...
Trịnh Vương Hoàng đã ăn mày bao nhiêu lần rồi? "
" Tránh ra mày không được qua đây!!! " Ôn Mặc Di ý thức được Đới Khởi Nam muốn cưỡng h.iếp ả, sợ sệt giật lùi về một góc giường.
Với cơ thể đầy những vết thương lại thân con gái, Ôn Mặc Di vốn không có đủ sức phản kháng, Đới Khởi Nam bắt lấy chân ả kéo về phía hắn, thô bạo khóa trụ ả dưới thân hắn.
" Để tao xem mùi vị của kẻ thế thân cho em gái tao ra sao...haha..." Đới Khởi Nam cười bỡn cợt.
Đồ trên người Ôn Mặc Di bị hắn xé rách, mặc cho ả kêu gào thảm thiết, cầu xin buông tha Đới Khởi Nam vẫn tàn nhẫn c.ưỡng bức ả.
Tuy nhiên trong lúc quan hệ, có một chuyện nằm ngoài dự đoán của Đới Khởi Nam, Ôn Mặc Di trước giờ luôn đeo bám Trịnh Vương Hoàng nhưng ả vẫn còn là một cô gái trong trắng.
Vết máu loang lổ phía dưới đã nói lên tất cả, Đới Khởi Nam phút chốc khựng lại vài giây, lương tâm cắn rứt. Thế nhưng, nghĩ đến mối thù kia, Đới Khởi Nam hoàn toàn bị ác quỷ độc chiếm lí trí, cộng thêm gương mặt Ôn Mặc Di hao hao với Triệu Minh Nhi, hắn càng thêm điên cuồng chiếm đoạt cơ thể phía dưới.
Hắn hành hạ Ôn Mặc Di đến thân tàn ma dại, cả người ả toàn những dấu vết hoan ái lẫn vết thương thể xác. Sau khi xong chuyện, Đới Khởi Nam mặc đồ lại, lạnh lùng vứt lên người ả một vỉ thuốc tránh thai rồi rời đi.
Để lại Ôn Mặc Di nằm co ro rơi vào tận cùng của tuyệt vọng, mất người thân, bị người mình yêu không hồi đáp tình cảm, còn bị cưỡng đ.oạt mất đi đời con gái cố gìn giữ bao lâu.
Thù càng thêm thù, ả gào khóc, bên ngoài trời bỗng đổ mưa to, tiếng mưa rơi cùng sấm chớp giật * đùng đùng *, cứ như thể đang cùng Ôn Mặc Di oán thán số phận.
" Triệu Minh Nhi, tao sẽ giết mày
Mày đừng hòng có được hạnh phúc!!! " Ôn Mặc Di nghiến răng nghiến lợi mắng nhiếc, hai mắt ả bừng bừng lửa hận, bao nhiêu nỗi nhục nhã và ê chề ả điều đổ hết lên đầu Triệu Minh Nhi.
Mà, mối thù hận kia vốn điều do Đới Khởi Nam dựng kế sắp xếp, hắn làm vậy chỉ muốn tăng thêm thù hận của Ôn Mặc Di đối với Minh Nhi, để ả làm quân cờ đối đầu phá hoại hạnh phúc của người khác.