Trái ngược với Trịnh gia, Đới gia sau khi giao lại cho Đới Khởi Nam dần tuột dốc không phanh, ở Anh Quốc không còn chuộng các mặt hàng gốm như trước, việc buông bán càng lúc càng khó khăn. Giá thuế đánh lên mỗi món hàng ngày một càng cao, Đới gia bị thua lỗ nặng nề gần như sắp phá sản, tiệm hoa nhỏ nhoi của Minh Nhi cũng không chống đỡ nổi.
Đới Khởi Nam vì chuyện này mà mất ăn mất ngủ nhiều tháng liền, cuối cùng để vực dậy Đới gia hắn chọn quay về Trung Quốc định cư, tìm đến Trịnh gia. Vốn là chỗ thân theo ở đời trước Đới Khởi Nam muốn lợi dụng mối quan hệ đó để cầu sự giúp đỡ từ phía Trịnh Vương Hoàng.
Mà, Minh Nhi khi nghe nhắc đến cái tên Trịnh Vương Hoàng cô lại có cảm giác rất lạ, dường như đã nghe qua ở đâu, nhưng cô không tài nào nhớ được chỉ biết đó là một cái tên khá ấn tượng. Vốn cô không định trở về nhưng vì muốn tìm thân thế của mình nên đồng ý nghe theo sắp xếp của Đới Khởi Nam.
Nửa tháng sau, Minh Nhi cùng hai con theo Đới Khởi Nam về lại Trung Quốc, họ ở trong một ngôi biệt thự gần với chỗ của Trịnh gia, sau khi sắp xếp xong xuôi mọi thứ, Đới Khởi Nam liền cho người gửi thiệp mời tới Trịnh gia, với mong muốn được gặp Trịnh Vương Hoàng để bàn chuyện làm ăn.
Rất nhanh, thiệp mời tới tay Vương Hoàng và anh đã hồi âm lại với Đới Khởi Nam ngay ngày hôm sau.
Khi cầm lá thư trong tay, Đới Khởi Nam không khỏi mừng rỡ mà nhảy cẫng lên như một đứa trẻ, Minh Nhi đáu mắt thăm dò biết Khởi Nam có chuyện vui, cô vội tra hỏi hắn.
" Khởi Nam, có chuyện gì mà trông anh vui thế kia? "
" Hạnh Ân, em xem, Trịnh Tổng chấp nhận đến bàn chuyện làm ăn với chúng ta rồi " Đới Khởi Nam phấn khích đưa thư qua cho Minh Nhi xem.
Bên trong ghi rõ nội dung, Trịnh Vương Hoàng sẽ đích thân ghé thăm Đới Khởi Nam trong vài ngày tới, sẵn tiện bàn bạc chuyện làm ăn giữa hai nhà, do tình nghĩa của đời trước nên Vương Hoàng sẽ xem xét mà cân nhắc giúp đỡ Đới gia.
" Tốt quá, cơ nghiệp của Đới gia sắp được cứu rồi " hai mắt Minh Nhi đỏ hoe, xém chút mất kiểm soát mà rơi lệ, xem xong nội dung cô mừng thầm cho Đới Khởi Nam.
Mong sao công sức của đời trước gầy dựng Đới gia trong tương lai sẽ không bị tiêu tan, hôm đó dù là một ngày bình thường nhưng cả nhà từ lớn tới bé, từ chủ tới tớ đều vui như ngày lễ, họ còn tổ chức tiệc ăn mừng một bữa thật thịnh soạn.
Vài ngày sau đó, như lời đã hứa Trịnh Vương Hoàng thật sự đến chỗ Đới Khởi Nam, đi cùng anh còn có cả Vương Châu Nhi và Trách Dĩ, trước khi đi anh ăn mặc rất chỉnh tề, âu phục bằng phẳng không một nếp nhăn, còn vuốt cả mái tóc đen nhánh lên, xịt nước hoa nực nồng cứ như đi gặp người yêu.
Đối với Đới gia, Vương Hoàng có rất nhiều hoài niệm đẹp, khi còn nhỏ anh từng tiếp xúc với Đới Cảnh, ông thân thiện dễ gần, mỗi lần tới đều mang theo kẹo và đồ chơi mà anh thích nhất, lén đưa cho anh, vì biết ông nội của anh rất nghiêm khắc, sẽ không cho anh tự do làm điều mình muốn như bao đứa trẻ khác.
Từ đó Vương Hoàng dành một sự cảm mến đặc biệt cho Đới Cảnh, sau này khi ông sang nước ngoài anh cũng không còn được gặp ông, thêm việc đến lúc ông mất anh cũng không hề biết tin sang thấp một nén hương, sự cảm mến đó dần bị cất sâu vào một góc tối.
Lần này Đới Khởi Nam chủ động tìm anh cầu xin sự giúp đỡ, đích thân anh tới đó coi như trả lễ cho Đới gia.
* Cốc cốc * tiếng gõ cửa đột ngột vang lên.
Còn chưa đợi Trịnh Vương Hoàng lên tiếng người bên ngoài đã tự tiện đẩy cửa đi vào, Vương Châu Nhi thở dài ngay lập tức, trước mặt mọi người là một cô gái xinh xắn, có gương mặt hao hao giống với Triệu Minh Nhi, thân hình đầy dặn chuẩn dáng người mẫu.
Ả là con gái của luật sư Ôn Nhan - luật sư nổi tiếng nhất Quảng Đông, Ôn Mặc Di - ả và Vương Hoàng quen biết nhau từ 3 năm về trước.
Trong một lần dự tiệc giao lưu, bị men rượu làm anh hoa mắt nhìn nhầm Ôn Mặc Di là Triệu Minh Nhi, rất may lúc đó anh đủ tỉnh táo nên không có hành động gì quá đáng. Tuy nhiên, Ôn Mặc Di kia sau hôm đó đã đem lòng yêu anh và bám theo anh cho tới tận bây giờ.
Trịnh Vương Hoàng chưa từng để mắt tới Ôn Mặc Di, vì nể mặt bố ả nên anh nhắm mắt làm ngơ cách hành xử của ả.
" Vương Hoàng, nghe nói anh sắp đi ra ngoài hả? " Mặc Di õng ẹo, làm nũng dựa vào người Vương Hoàng.
Anh " Ừm " lạnh một tiếng, dứt khoát đẩy Ôn Mặc Di ra xa, ả lại tiếp tục nũng nịu câu dẫn anh ngay trước mặt người khác.
Vương Châu Nhi ứa gan, không nhìn nổi cảnh này liền đứng dậy kéo ả qua một bên, gằn giọng dạy dỗ ả.
" Ôn tiểu thư, cô là gái chưa chồng, Trịnh Tổng là trai đã có vợ, cô cứ dựa vào người người ta như vậy không sợ bị người đời đàm tiếu sao? "
Khóe miệng Ôn Mặc Di khẽ nhếch, ả mặt dầy làm gì sợ người khác đàm tiếu, không ngần ngại đáp lại Vương Châu Nhi.
" Vương tiểu thư lo xa quá, tôi chỉ là quan tâm đặc biệt với Trịnh Tổng thôi, nào có ý gì! "
" Vậy thì mời Ôn tiểu thư về cho chúng tôi phải đi rồi " Vương Châu Nhi chẳng buồn đuổi thẳng, cô đâu phải con ngốc mà không nhìn ra cái đuôi hồ ly của Ôn Mặc Di.
Nói là quan tâm đặc biệt thực tế là tới câu dẫn người ta để ngồi vào cái ghế vợ Trịnh Tổng, đúng là đồ con gái hư thân trắc nết! Châu Nhi thầm mắng.
Không một chút trừng trừ mà gọi Thẩm Mi vào đuổi cổ Ôn Mặc Di đi, ả có la hét rát họng Trịnh Vương Hoàng đều điềm nhiên ngó lơ.
5 phút sau họ bắt đầu xuất phát đến chỗ Đới gia, mất thêm 20 phút nữa họ đặt chân đến đó, một ngôi biệt thự nhỏ xung quanh cổng trồng toàn hoa nhài che phủ mọi cảnh quan, Vương Hoàng dò xét một lượt thầm cười chua xót trong bụng.
Không ngờ cơ nghiệp của nhà họ Đới lại tụt dốc như vậy!
Bên trong chỉ có vài người làm, Đới Khởi Nam đang đứng ngay trước cửa chính lịch sự đón tiếp Trịnh Vương Hoàng.
" Trịnh Tổng, thật vinh dự làm sao khi anh đích thân tới chỗ tôi, xin tự giới thiệu tôi là Đới Khởi Nam " Khởi Nam khom người bắt tay cung kính với Vương Hoàng.
Anh cũng đáp lại bằng cử chỉ lịch thiệp nhưng cất giọng lại pha chút lạnh lùng.
" À...chào Đới thiếu, rất vui được gặp anh "
Đới Khởi Nam mời họ vào trong bắt đầu vào thẳng vấn đề, kể rõ căn nguyên dẫn đến việc anh về Trung Quốc và phải nhờ đến sự giúp đỡ từ Trịnh Vương Hoàng.
Sau khi nghe xong, Vương Hoàng không từ chối đề nghị hợp tác nhưng cũng không đồng ý ngay, ngành gốm hiện tại đang gặp khó khăn không chỉ riêng ở Anh Quốc mà còn rất nhiều nước khác, Trịnh gia vốn không chuyên môn về ngành nghề này.
Nếu Vương Hoàng bỏ ra số vốn lớn để cùng Đới gia xây dựng thương hiệu ở Trung Quốc thật sự quá liều lĩnh, ngoài Đới gia cũng còn rất nhiều thương gia khác kinh doanh ngành gốm, họ có ưu điểm hơn Đới gia rất nhiều, rất khó để Vương Hoàng chấp nhận hợp tác với Đới gia.
Mặc dù, Trịnh gia bành trướng thế lực, kinh doanh trên nhiều lĩnh vực, vốn liếng không thiếu nhưng cũng phải e dè trước lời thỉnh cầu của Đới Khởi Nam.
Hơn nữa, Trịnh Vương Hoàng nhất định không làm những việc không có lợi ích, nếu như chẳng may thua lỗ tuy anh không bị thiệt hại quá nặng nhưng Đới gia sẽ tiêu tan sự nghiệp vĩnh viễn.
Đó là điều anh không muốn thấy, nhưng không giúp thì sẽ có lỗi với đời trước, đầu anh lại thêm rối rắm, trong khi đang còn đắng đo suy nghĩ, đột ngột một bé trai chạy sộc vào trong ôm lấy người Đới Khởi Nam cắt ngang.
" Papa, ra ngoài chơi với con đi " thằng bé cất giọng nỉ non, kéo lấy tay áo Đới Khởi Nam.
" Hoàng Minh, sao lại vào đây papa đang có khách không thể chơi với con được! " Khởi Nam bồng thằng bé lên, lấy kẹo trong túi quần dỗ dành, khi cậu quay mặt sang đối diện với người của Trịnh Vương Hoàng.
Ngay lập tức, Vương Châu Nhi há hốc mồm kinh ngạc, thằng bé giống hệt với Trịnh Vương Hoàng y đúc, nhất thời cô loạn não nhìn qua nhìn lại hai gương mặt.
Trong lòng trộm nghĩ, liệu có phải con rơi của Trịnh Vương Hoàng không?
Không chỉ riêng Vương Châu Nhi mà cả Trách Dĩ và Trịnh Vương Hoàng cũng bàng hoàng trước thằng bé, cái miệng mỏng bất giác thăm dò.
" Đới thiếu...đây là.." Vương Hoàng lắp bắp.
Đới Khởi Nam hiểu ý liền tươi cười mà thưa chuyện.
" À...là con trai của em gái tôi, Đới Hoàng Minh, năm nay thằng nhóc đã 6 tuổi rồi "