Cơ thể yếu ớt đau lên từng cơn, ánh nắng bên ngoài miễn cưỡng Triệu Minh Nhi tỉnh giấc, nhìn vào chiếc đồng hồ kế bên đã là 9h sáng. Căn phòng yên tĩnh chẳng có lấy một cơn gió nào thổi vào, Minh Nhi kéo chiếc chăn ra khỏi người, toàn thân dường như đã được lau sạch sẽ, còn thay hẳn một chiếc váy trắng tinh khôi.
Tuy nhiên, những cơn đau lưu giữ trên người và vết máu còn trên ga giường nhầm nhắc nhở ám ảnh đêm qua, Minh Nhi sờ vào phần bụng dưới, nó ê ẩm tới mức không thể nhấc chân, cô ôm lấy cơ thể đầy nhơ nhuốc khóc nức nở.
Hận, muốn chính tay bóp chết Trịnh Vương Hoàng, kẻ giả tạo đã lừa tình cảm của cô suốt 7 năm. Cứ ngỡ, ngoại lệ này sẽ không bao giờ làm hại tới cô, ai ngờ chẳng những hại bạn cô còn cướp đi đời con gái của cô. Một ác quỷ đội lốt thiên thần, cho cô những ngày tháng ngọt ngào rồi lại đạp cô xuống địa ngục.
Nếu biết trước có ngày này thì Minh Nhi sớm đã chẳng làm bạn với Trịnh Vương Hoàng!
* Cốc cốc *
Tiếng gõ cửa đột ngột phát ra làm Minh Nhi giật mình, em trai cô cùng Trịnh Vương Hoàng theo đó mà đi vào, Triệu Khanh nhào đến ôm lấy cô, thấy mắt chị ướt ướt, biết chị khóc liền quan sát xung quanh, ga giường dính máu và vết hôn trên cổ làm cậu chú ý hỏi những câu đầy đau đớn.
" Chị ơi, sao trên giường lại có máu và cổ chị bị gì thế? Ai ức hiếp chị hả?
Chị nói đi, em sẽ mách anh rể đánh người đó cho chị! "
Minh Nhi đáu mắt nhìn sang Vương Hoàng, gương mặt thản nhiên của anh ta làm cô tức đến nổi gân xanh vồ tới túm lấy cổ áo anh. Khi cô định mở miệng mắng nhiếc, Triệu Khanh bỗng ôm lấy cánh tay cô thốt lên làm cô câm nín.
" Chị à, sao chị nắm cổ áo anh rể vậy?
Anh rể có làm gì chị đâu, chị không được làm vậy...em không cho phép..."
Vương Hoàng đắc ý, khẽ nhếch mép cười, Minh Nhi phải cố nuốt ngược uất ức vào trong, không thể để Triệu Khanh biết mọi chuyện, thần trí cậu không ổn định nếu biết sẽ là ám ảnh cho cậu. Cô điều chỉnh lại trạng thái, lạnh giọng nhờ Vương Hoàng sai người đưa Triệu Khanh sang nơi khác, cô cần phải nói chuyện rõ ràng với anh.
Khi bóng dáng của đứa em trai khuất tầm, Minh Nhi lúc này mới bùng phát cơn giận, tát thẳng vào mặt Vương Hoàng một cái trời giáng, buông lời lẻ cay độc.
Vương Hoàng chẳng những không tức giận, không ra tay đánh Minh Nhi còn điềm tĩnh ngồi xuống ghế, chân gác chéo lên, anh vứt ngay một tờ giấy từ trong túi xuống đất.
" Đọc đi!
Đây là món quà mà đêm qua Triệu Khanh tặng cho em đấy!!! "
Minh Nhi hoang mang không rõ Vương Hoàng có ý gì, khom người nhặt tờ giấy lên. Giây sau, đôi mắt nâu mở to như mắt ếch, bên trong ghi rõ số tiền nợ 17 vạn tệ mà em trai cô đã nợ.
Nhất thời, Minh Nhi xấc bất sang ban khụy xuống sàn, đứa em trai ngốc nghếch bị dụ chơi cờ bạc đến mang nợ, còn là số tiền cao ngất ngưởng. Một mình Minh Nhi có làm bán sống bán chết cũng không biết khi nào trả đủ, đã vậy còn thêm chuyện của Giang Tuyết Tuyết làm cho tinh thần cô thêm loạn. Nhìn sang gương mặt không biến sắc kia, Minh Nhi nghiến răng nghiến lợi buông lời oán trách nghiệt ngã.
" Trịnh Vương Hoàng, đồ hèn hạ
...Cậu biết rõ đầu óc Khanh không bình thường còn cố ý dụ nó chơi cờ bạc!!!
Sao tôi lại đụng phải thứ cô hồn như cậu chứ? Rốt cuộc cậu muốn sao mới chịu buông tha cho chúng tôi? "
Trịnh Vương Hoàng cười lạnh, Minh Nhi biết tỏng anh muốn gì thế mà cô còn tốn hơi hỏi anh.
Một bên mắt Vương Hoàng nhướng lên, anh bá đạo nắm chặt lấy chiếc cằm của Minh Nhi, giọng uy nghiêm bổ vào tai cô.
" Em biết rõ anh muốn gì mà...Minh Nhi!
Hãy ngoan ngoãn làm Trịnh thiếu phu nhân, anh sẽ tha cho Triệu Khanh và Giang Tuyết Tuyết! "
Cô phỉ nhổ vào mặt Vương Hoàng, khước từ.
" Hèn hạ, đừng có mơ
Mau trả Triệu Khanh và Tuyết Tuyết lại cho tôi!!! "
Trịnh Vương Hoàng vuốt mặt ngó lơ, ấn ngón tay vào cằm Minh Nhi hằng lên dấu móng, anh gắt gỏng vào mặt cô " Gọi anh bằng anh!!! "
Dứt lời, bàn tay buông thõng cằm Minh Nhi ra, anh bình thản tựa người chễm chệ trên ghế, đoạn thẳng thừng tuyên bố nếu Minh Nhi vẫn còn kháng cự anh sẽ giết cả em trai và bạn cô, để cô cả đời sống trong dằn vặt.
Còn bồi thêm dẫn chứng, hiện giờ về mặc pháp lí Minh Nhi đã kết hôn với Vương Hoàng và thực tế cô cũng đã bị anh cưỡng đoạt, luận về mọi mặt Minh Nhi điều thua toàn diện, cô có chống đối cũng vô ích.
Nghe những lời vô sỉ, đôi mắt Minh Nhi lườm đến nổi lửa, cô căm hận người đàn ông xấu xa này, Vương Hoàng dám đem đưa em trai mà cô thương nhất để uy hiếp ép uổng cô phải làm vợ anh.
Bên ngoài có biết bao nhiêu nữ nhân xinh đẹp sẵn sàng chiều lòng, sao không chọn họ mà lại nhắm vào cô? Minh Nhi trộm nghĩ.
Lòng cô bừng bừng lửa giận nhưng giờ đây cô là cá nằm trên thớt muốn nhảy cũng không được, bất đắc dĩ nuốt lấy sự tủi nhục này mà mở miệng đồng ý.
" Trịnh Vương Hoàng nói lời phải giữ lấy lời!!! "
Trịnh Vương Hoàng với vẻ mặt kiêu ngạo lập tức lớn giọng gọi Hoắc Đường đem vào một bản cam kết bắt Triệu Minh Nhi ký vào. Bên trong nội dung ghi rõ, Minh Nhi cả đời này không được phép nghĩ đến chuyện li hôn, trừ phi chính Vương Hoàng từ cô, bằng không cô mãi là Trịnh thiếu phu nhân. Nếu cô làm trái anh sẽ nhắm vào đứa em mà cô thương nhất, đầy đọa cho cô sống không bằng chết.
Triệu Minh Nhi do dự cầm bút, đôi mắt nâu nhắm một hồi, cái miệng nhỏ phải hít thật sâu mới chịu ký vào.
Khi thấy cái tên của Minh Nhi viết xong, Trịnh Vương Hoàng nhanh chóng giựt lấy tờ cam kết cất đi, sau đó lệnh Hoắc Đường lấy giấy nợ của Triệu Khanh và Giang Tuyết Tuyết đến, tự tay anh xé ngay trước mặt Minh Nhi để chứng minh lòng thành.
Những mẫu giấy vụn rơi đầy sàn, Vương Hoàng khom người đỡ Minh Nhi đứng lên, lấy chiếc nhẫn lúc trước cô trả lại đeo vào, bàn tay anh còn tự tiện sờ vào phần bụng dưới của cô.
" Còn đau nhiều không? " anh khẽ giọng ôn nhu.
Minh Nhi gật đầu, bị anh hành cả một đêm có cây cỏ mới không biết đau, cô quay ngoắc người đi chẳng muốn nhìn cái bản mặt kinh tởm đó, Vương Hoàng lần nữa bóp lấy mặt cô cưỡng chế hướng về phía anh.
" Đã ký kết rồi mà em vẫn còn ngang bướng sao? "
" Tôi cam kết làm vợ cậu chứ có cam kết phải ngoan ngoãn với cậu đâu? " Minh Nhi cười mỉm mai.
Vương Hoàng nổi đóa, gắt gỏng.
" Gọi anh bằng anh! "
" Không!
Nhỏ hơn tôi tận 2 tuổi mà muốn leo lên đầu tôi à? " Minh Nhi cả gan quát lớn.
Trịnh Vương Hoàng á khẩu, cô gái này thật biết làm anh đau đầu, nhưng chẳng sao cả anh đã có cách trị cô!
Vương Hoàng lớn giọng bảo người đưa em trai Minh Nhi đến, cô hốt hoảng còn tưởng anh định hại em cô, cái miệng nhỏ bật lên tiếng " Anh " to rõ ngay tức khắc.
Khóe miệng Vương Hoàng nhếch lên, ngoắc ngoắc tay ra hiệu cho người lui ra, bộ mặt đắc ý như nói với Minh Nhi rằng xem em còn lì lợm nữa không?
Minh Nhi được một pha giật thót cả tim, cố trấn an tinh thần úp mở xin Vương Hoàng cho cô gặp Tuyết Tuyết, Vương Hoàng gật đầu, đích thân anh đưa cô đi.
Triệu Khanh và Giang Tuyết Tuyết đang ở cùng nhau trong căn phòng hôm qua, Minh Nhi một mình vào trong, lúc này Tuyết Tuyết đã tỉnh được Triệu Khanh đút cháu cho ăn.
" Tuyết Tuyết! " Triệu Minh Nhi đứng ở cửa gọi.