Hốc mắt ầng ậng vài giọt lệ, tâm trí Minh Nhi hoàn toàn bị lời lẽ của Giang Tuyết Tuyết mê hoặc, chính bản thân cô cũng ngờ vực tình cảm của Trịnh Vương Hoàng, anh đã lừa cô quá nhiều.
Từ bạn tri kỷ bỗng chốc trở thành vợ, có khi thật sự như lời Giang Tuyết Tuyết nói, khi đã chán chê Vương Hoàng sẽ vứt cô đi như vứt rác. Chung quy, Minh Nhi quơ đũa cả nắm, kẻ quyền thế đều như nhau.
Giang Tuyết Tuyết dùng hai ngón tay cái quẹt đi nước mắt cho Minh Nhi, ánh mắt chứa đựng đầy sự hy vọng, cô vừa hạ tay xuống Minh Nhi tức khắc giữ lại.
" Tuyết Tuyết...chúng ta chạy trốn đi "
Khóe miệng Giang Tuyết Tuyết cong lên, đây chính là thứ cô muốn nghe nhất, tay cô vuốt ve lấy hai má ửng hồng của Minh Nhi, là thật tâm muốn giúp Minh Nhi rời khỏi chốn lao tù này, vậy nên khi nghe Minh Nhi muốn chạy trốn, trong lòng Tuyết Tuyết hân hoan như hoa nở.
" Được,...tớ đưa cậu đi, tớ nhất định đưa cậu đi "
" Nhưng...làm sao chúng ta thoát khỏi đây? " Minh Nhi kéo hai tay Giang Tuyết Tuyết xuống, hàng chân mày mỏng nhíu lại, nói thì dễ nhưng làm thì khó, đâu phải nói trốn là trốn được ngay.
Bây giờ thế lực của Trịnh Vương Hoàng lớn nhất nhì tỉnh Quảng Đông, phải tìm ai để chống đối anh ta?
Trong khi Triệu Minh Nhi còn vắt óc suy nghĩ thì Giang Tuyết Tuyết đã toan tính xong mọi chuyện từ lâu.
" Đừng lo, tớ đã tính xong hết cả rồi " Tuyết Tuyết hạ giọng trấn an, vỗ lên mu bàn tay Minh Nhi vài cái.
Sở dĩ Giang Tuyết Tuyết gan dạ dám đưa Minh Nhi đi trốn là vì cô đã thành công thông đồng với Trịnh Bằng Anh.
Trước khi rời khỏi đây, Giang Tuyết Tuyết đã cố ý dựng lên một tai nạn nhỏ đụng mặt Trịnh Bằng Anh, nhân lúc hắn hay ra vào khu phía Tây gặp mẹ, Tuyết Tuyết đã làm cho xe lăn mất đà lao về phía hắn.
Ngay khi Trịnh Bằng Anh đỡ cô lên, Tuyết Tuyết đã lén lúc bỏ vào túi áo hắn một mẫu giấy nhỏ tránh người của Vương Hoàng nhìn thấy, còn bấu vào tay hắn, lườm nguýt ra hiệu cho hắn biết ý của cô.
Bên trong mẫu giấy là nội dung Giang Tuyết Tuyết muốn nhờ cậy hắn, đưa Minh Nhi và Triệu Khanh ra ngoài. Ban đầu, cô lo sợ chuyện sẽ không thành công, nào ngờ Trịnh Bằng Anh thực sự tìm đến cô ngay khi vừa được trả tự do, họ đã trao đổi với nhau.
Trịnh Bằng Anh vốn rất căm ghét Trịnh Vương Hoàng, muốn làm Vương Hoàng đau khổ nên không ngần ngại đồng ý cứu Minh Nhi ra ngoài.
Giờ Giang Tuyết Tuyết kể rõ thì đây đúng là cơ hội ông trời ban cho họ.
" Không thể nào..." nét mặt Minh Nhi vô cùng đăm chiêu, những ngón tay liên tục gõ giục giã lên bàn, trộm nghĩ, nào giờ làm gì có chuyện dễ dàng như vậy?
Tại sao vì muốn Vương Hoàng đau khổ lại chọn cách giúp cô trốn đi? Chả nhẽ Trịnh Bằng Anh không còn cách khác?
" Chỉ sợ hắn lừa chúng ta " Minh Nhi lên tiếng nhắc nhở.
Môi mỏng của Giang Tuyết Tuyết khẽ nhếch, cho rằng Minh đã quá đa nghi, có thể do thế lực của Trịnh Bằng Anh còn non kém nên không chọn cách chống đối trực diện với Trịnh Vương Hoàng, chỉ còn cách đưa Minh Nhi đi, giày vò nội tâm là thứ đáng sợ nhất, như vậy mới hòng trả đũa được Vương Hoàng.
Càng làm cho Trịnh Vương Hoàng đau khổ Trịnh Bằng Anh càng hả hê!
Hơi thở của Minh Nhi bỗng chốc nặng nề, nhìn Giang Tuyết Tuyết kiên định như vậy có nói gì cũng bỏ ngoài tai, Minh chỉ còn biết nương theo, tuy nhiên cô vẫn dè chừng Trịnh Bằng Anh.
" Tuyết Tuyết...hãy suy nghĩ cho kĩ, Trịnh Vương Hoàng rất nguy hiểm...Trịnh Bằng Anh lại là em trai của anh ta...chắc chắn hắn không đơn giản "
" Minh Nhi, yên tâm đi, chúng ta chỉ là những kẻ tầm thường Trịnh Bằng Anh đâu dư hới sức mà hại chúng ta..." Giang Tuyết Tuyết vỗ về.
Minh Nhi thở dài, chuyện tới đâu thì tính tới đó, hiếm khi được nói chuyện thoải mái với nhau, những chuyện đó cô tạm gác qua một bên. Cả hai tâm sự quên cả giờ ăn trưa, đến khi Thẩm Mi lần nữa quay vào họ mới thực sự dừng miệng.
Giang Tuyết Tuyết được đưa về nhà, Minh Nhi luyến tiếc nhìn theo một lúc lâu, bóng xe dần mờ tịt cô mới quay lưng trở vào.
.....
Nữa tháng trôi qua, dạo gần đây Trịnh Vương Hoàng rất bận bịu, ít khi Minh Nhi gặp anh, có khi một tuần họ chỉ gặp nhau được hai ngày. Hầu như lúc nào Vương Hoàng cũng chôn chân trong phòng làm việc, hoặc sẽ đi ra ngoài xử lý việc quan trọng, thế lực của Trịnh gia càng lúc càng bành trướng, cả tỉnh Quảng Đông dường như bị anh thâu tóm rất nhiều lĩnh vực.
Nhiều lúc, Triệu Minh Nhi sẽ bắt gặp các cô gái đẹp tự động đến tìm Trịnh Vương Hoàng, cô cũng ngầm hiểu họ đến là vì điều gì.
Xét cho cùng, ở cương vị là một Tổng Tài cao cao tại thượng, chuyện trăng hoa quá đổi bình thường. Những lúc như vậy, Minh Nhi điều nhắm mắt làm ngơ, thẳng bước đến chỗ Triệu Khanh, cậu là liều thuốc an thần duy nhất cho cô.
* Cạch *
" Khanh chị đến chơi với em đây!
...Ah...bác sĩ Cố cũng ở đây sao? "
Hai chân Minh Nhi khựng lại ở trước cửa, nhanh quay mặt ra ngoài, Cố Diệp Lý đang kiểm tra vết thương cho Triệu Khanh, cả người cậu không một mảnh vải, thấy Minh Nhi đến, cậu luống cuống nấp vào phía sau Cố Diệp Lý, nhanh tay mặc đồ vào.
Ít phút sau.
" Thiếu phu nhân cô vào đi, tôi khám xong rồi " Cố Diệp Lý cất giọng ra cửa, tay không quên chỉnh lại quần áo giúp Triệu Khanh.
Minh Nhi nghe theo tiếng gọi quay gương mặt tươi cười vào trong, Triệu Khanh lập tức lao ra khỏi ghế khom người ôm chầm lấy ngang eo Minh Nhi, vùi đầu như một đứa trẻ.
" Chị em khỏe hẳn rồi nè " Triệu Khanh giơ cánh tay trái lên, gồng khối cơ bắp nhỏ xíu chứng tỏ với Minh Nhi.
Cô phì cười, vuốt ve lên tóc Triệu Khanh, cơ thể cậu đã bình phục hoàn toàn, chỉ còn lại vài vết sẹo nhỏ trên người. Cố Diệp Lý thấy cả hai thân thiết quá mức, cố ý ho lên vài tiếng cắt ngang, nào ngờ Minh Nhi chẳng để tâm mặc cho Triệu Khanh ôm, còn hôn nựng cả hai má cậu.
Cố Diệp Lý chứng kiến còn thấy khó chịu huống chi Trịnh Vương Hoàng nếu gặp cảnh này chắc ghen đến nổi lửa, anh nhanh tay kéo người Triệu Khanh sang một bên.
" Ưm...sẵn tiện thiếu phu nhân ở đây, tôi khám cho cô luôn nhé "
" Ah...cũng được " Triệu Minh Nhi gật đầu, tựa người lên chiếc ghế Sofa, một tay chống đỡ lấy huyệt thái dương, than thở.
" Dạo gần đây tôi thấy trong người rất khó chịu, ăn gì cũng không thấy ngon còn nôn mửa...kỳ...kỳ kinh cũng bị trễ...có khi nào..."
Sắc mặt Cố Diệp Lý xám xịt, vừa bắt mạch vừa nghĩ cách đối phó, có lẽ Minh Nhi đã bắt đầu nghi ngờ đến chuyện cô mang thai.
" Thiếu phu nhân chỉ bị bệnh dạ dày nhẹ nên hay buồn nôn, cộng thêm cô thường suy nghĩ nhiều chuyện mới chậm trễ kinh nguyệt...không có gì đáng lo ngại đâu...
Cô cứ thư thả đi...kinh nguyệt có trễ cũng không sao...đợi cơ thể ổn định tự khắc có lại..." Diệp Lý cố điều chỉnh biểu cảm và giọng nói tự nhiên nhất tránh bị lộ.
Nghe xong, Minh Nhi thở phào một hơi nhẹ nhõm, trong lòng thầm mừng, may mà không phải mang thai, cô nhanh cúi đầu trước Cố Diệp Lý.
" Cảm ơn anh nhé, bác sĩ Cố "
Chỉ chờ có thế, Cố Diệp Lý nhanh chóng thu dọn đồ đạc rời đi, trả lại khoảng không gian riêng tư cho hai chị em.
Minh Nhi cũng không nán lại lâu, trò chuyện với Triệu Khanh một lúc cô cũng phải quay về, trên đường lại vô tình đụng mặt hai mẹ con Trịnh Bằng Anh, Tư Lạc Ngạn vốn không ưa cô, từ sau vụ của Ưng Nguyệt Sang, bà càng căm hận, vừa nhìn thấy cô tức khắc hếch mặt lên, cố ý châm chọc.
" Ây dô...Trịnh thiếu phu nhân sao cô lại ở đây? Hình như ta vừa thấy cô và Vương Hoàng đang thân mật trong phòng làm việc mà...chẳng lẽ...ta nhìn nhầm..."
Đôi môi anh đào nhếch nhẹ, Minh Nhi nào để mắt tới Tư Lạc Ngạn, mặc cho bà ta nói gì cô đều để ngoài tai, hai chân sải bước ung dung lướt qua họ. Trịnh Bằng Anh đột nhiên lên tiếng khiến bước chân cô dừng lại.
" Chị dâu, tôi đã gặp Giang Tuyết Tuyết "
Ngay tức khắc, Minh Nhi quay đầu, khiễng chân tới chỗ hắn, ngẩn cao mặt đối diện với ánh nhìn gian manh của Trịnh Bằng Anh.
" Có gì thì nói thẳng đi "
Không một chút trừng trừ, Trịnh Bằng Anh lập tức khom người, ghé sát vào tai Minh Nhi thì thầm cái giọng ghê tởm.
" Tôi sẽ giúp cô thoát khỏi hắn, đổi lại cô phải mãi mãi biến khỏi Trung Quốc "
Nói xong, Trịnh Bằng Anh đắc ý cười khẩy, vẻ mặt không biến sắc của Minh Nhi khiến hắn có chút hứng thú, tự tiện đưa tay định chạm vào người cô. Từc thì, bàn tay dơ bẩn của hắn bị Minh Nhi chặn lại, cô gằn giọng cảnh cáo.
" Tôi đồng ý với điều kiện của anh, nhưng...
Đừng có tự tiện đụng vào người tôi!!!
Tôi là chị dâu của cậu đấy! "
Dứt lời, Minh Nhi hất mạnh tay Trịnh Bằng Anh ra, hắn lại cười cợt như kẻ điên, chế giễu cô.
" Triệu Minh Nhi trông cô đẹp nhưng đầu óc kém cỏi quá..."
Một bên mắt Minh Nhi nhướng lên, cô không hiểu ý Trịnh Bằng Anh muốn gì, nhìn cách hắn châm chọc cô như muốn nổi đóa đấm vào mặt hắn một cái, tuy nhiên nghĩ đến việc cần hắn giúp đỡ cô cố nén cơn tức quay người mặc xác hắn.
Khi thấy Minh Nhi cả gan mặt lạnh quay gót, Trịnh Bằng Anh ngạo nghễ cố ý nói to truyền đến tai Minh Nhi khích tướng.
" Khi nãy tôi có gặp Triệu Hạ Y trong phòng làm việc của Trịnh Vương Hoàng đấy...có lẽ...họ có việc gì đó rất quan trọng..."
Lời lẽ của Trịnh Bằng Anh nhanh chóng khiến bước chân của Minh Nhi khựng lại vài giây, sau đó cô lại sải bước mặc nhiên rời đi.
Tư Lạc Ngạn bỡ ngỡ nhìn con trai nở nụ cười tà mị, có gặng hỏi cỡ nào Trịnh Bằng Anh cũng không nói, còn nổi giận với bà ta.