" Ngoan, chống cự sẽ đau đấy! " Vương Hoàng dùng một tay xoa xoa vào gáy cổ Minh Nhi, phần thân dưới của cô bị con trâu nước trước mặt ghìm chặt, cả hai tay đều bị khóa, có muốn kháng cự cũng vô ích.
Đồi núi căng tròn nâng lên hạ xuống theo từng nhịp thở, Minh Nhi thấm mệt, cả gương mặt đờ đẫn không cựa quậy nữa, Vương Hoàng vẫn tiếp tục xoa gáy cổ cô, khe khẽ rót mật vào tai.
" Minh Nhi ngoan, anh giúp em mau hết bệnh, chúng ta cùng sinh con nhé "
Minh Nhi mệt mỏi không đáp, đôi mắt nâu đau đáu về phía bó hoa đặt trên bàn, Trịnh Vương Hoàng bắt đầu dùng đôi môi ẩm ướt xâm chiếm cái cổ nhỏ, từ từ trượt xuống phần ngực, anh kéo quai hai sợi dây áo xuống.
Bộ ngực không có áo lót che chắn lập tức phô bày, Vương Hoàng liếm láp phần da thịt mơn mởn, trắng không tì vết. Tuy Triệu Minh Nhi không phải tiểu thư đài các nhưng lại được ông trời ưu ái ban cho cơ thể mĩ miều cùng gương mặt ma mị, quyến rũ biết bao cánh đàn ông phải ngũ mã quỳ rạp.
Trịnh Vương Hoàng cũng không ngoại lệ, anh si mê tất cả mọi thứ của Minh Nhi, từ tính cách đến nhan sắc, càng nhìn càng muốn sở hữu. Chiếc lưỡi dài lè liếm lấy phần da thịt căng mịn từ cổ chân, cặp đùi thon thả bị anh mò mẫm, hai bàn tay dần di chuyển lên bờ mông căng mẩy.
Mùi hương ngào ngạt tỏ ra từ cơ thể kiều diễm quấn lấy Vương Hoàng đê mê, bất thình lình Minh Nhi ngồi bật dậy, nhanh tay chụp lấy bó hoa tán thẳng vào mặt Vương Hoàng, đầu óc anh choáng váng, những chiếc gai nhọn li ti đâm vào cổ và vành tai, he hé hiện lên dấu máu đỏ.
Còn chưa kịp định thần bàn chân nhỏ đá thật mạnh vào hạ bộ, Vương Hoàng đau đớn lăn lộn dưới sàn, Minh Nhi co giò bỏ chạy ngay tức khắc.
Đợi đến khi Vương Hoàng hoàn hồn Minh Nhi đã mất tăm, cô chạy tới trước cánh cổng khổng lồ thẳng tắp, trụ vững bao trùm cả một vinh thự, bảo vệ nhìn thấy Minh Nhi chân trần đi tới, phần ngực tưng tưng sau lớp vải, vội cúi đầu cản trước mặt.
" Thiếu phu nhân, người muốn đi đâu? "
" Mở cửa ra, tôi muốn ra ngoài!!! " Minh Nhi lớn giọng ra lệnh, những thân hình to lớn đứng vững không động đậy, đồng loạt lạnh giọng đáp lại cô.
" Không có lệnh của thiếu gia, mong thiêu phân nhân quay về cho! "
Triệu Minh Nhi thấp thỏm lo sợ, cô phải ra khỏi nơi này trước khi Trịnh Vương Hoàng đuổi kịp, nếu bị bắt nhất định anh sẽ không tha cho cô.
* Bốp *
Đoạn một tên bảo vệ bị Minh Nhi tát bạt tay vào mặt, gằn giọng đe dọa.
" Tôi là thiếu phu nhân, các người phải nghe mệnh lệnh của tôi "
" Nhưng anh mới là chủ của họ! "
Giọng nói đanh thép của Trịnh Vương Hoàng bỗng truyền tới tai, Minh Nhi giật mình nhanh chóng quay người lại, bóng dáng Vương Hoàng đập vào ngay tầm mắt. Anh chậm rãi cất bước đến chỗ cô, trên tay cầm chiếc khăn thấm thấm những giọt máu trên mặt, ánh mắt chết chóc dọa hai chân Minh Nhi run rẩy lui về sau.
Trịnh Vương Hoàng khẩy đầu một cái, lập tức hai tên bảo vệ bắt lấy Minh Nhi, nhấc bỗng cô lên cao trở vào.
Hai chân nhỏ nhắn của Minh Nhi không ngừng giẫy giụa trong không khí, cô gào thét chửi bới.
" Mấy người muốn làm gì, thả tôi ra, Trịnh Vương Hoàng, đồ c.hó chết, thả tôi ra..."
Vào đến phòng hai tên bảo vệ đặt Minh Nhi ngồi gọn trên ghế, nhanh chân rời khỏi, Trịnh Vương Hoàng mạnh tay đóng sầm cánh cửa lại, từ từ rảo bước lại chỗ Minh Nhi, ép cho cô sợ hãi đứng dậy lùi vào một góc tường.
" Trịnh...Vương Hoàng...anh...không được làm bậy "
Đôi tay hờ hững chặn lại trước cơ ngực rắn chắc, Trịnh Vương Hoàng không đáp, khom người nhìn xuống hai bàn chân của Minh Nhi đang liên tục cọ vào nhau.
Chúng lấm lem màu bùn đất còn có cả những vết trầy nhỏ lem nhem, Vương Hoàng không chút do dự vác hẳn Minh Nhi lên vai bước ra ngoài.
" Trịnh Vương Hoàng, xấu xa, thả tôi xuống, anh định làm gì hả? "
Tiếng la hét của Minh Nhi vang vọng, những người làm lập tức hiểu chuyện, cúi đầu, nép vào một góc không dám nhìn.
Trịnh Vương Hoàng hiên ngang sải bước qua từng người đến chỗ Cố Diệp Lý, đập cửa rầm rầm.
" Diệp Lý, mở cửa " Vương Hoàng cao giọng ra lệnh.
" Sao tối rồi còn đến chứ? " Cố Diệp Lý lẩm bẩm.
Không dám chậm trễ, khi cửa mở cửa ra Vương Hoàng nghênh ngang đi vào đặt Minh Nhi xuống giường bệnh, bắt Diệp Lý xử lý vết thương ở bàn chân Minh Nhi.
Diệp Lý ấm ức, thầm mắng trong lòng, sao mấy người gây lộn toàn bắt Cố Diệp Lý tôi dọn tàn cuộc không vậy?
Anh hậm hực nhanh chóng lấy đến một chậu nước ấm, rửa sạch bàn chân đầy bùn đất, dùng thuốc khử trùng thoa lên chỗ những vết thương. Mỗi lần Diệp Lý dùng bông gòn tẩm thuốc chạm vào da, Minh Nhi đau rát nheo cả hai mắt.
Lúc chạy trốn do lo sợ cô nào có cảm giác đau, vậy mà giờ chỉ cần đụng nhẹ đã rùng mình, bất giác Minh Nhi đảo mắt về phía Trịnh Vương Hoàng, ngồi ở một góc tự mình soi vào gương, dùng kim cạy những chiếc gai.
Gương mặt tuấn mĩ không một chút cảm xúc, Vương Hoàng không đau, thi thoảng chỉ phát ra một tiếng " chật " vì bực mình.
Cố Diệp Lý làm xong nhiệm vụ, khó chịu ra mặt nhanh đuổi cả hai về, Minh Nhi được Vương Hoàng bồng gọn trên tay, có lẻ cơn sốt lại kéo đến, cả người cô rệu rã, lúc lạnh lúc nóng, tựa chặt vào tấm thân to lớn của Vương Hoàng.
Khi về đến phòng Minh Nhi đã rơi vào trạng thái mê man, Vương Hoàng nhẹ nhàng đặt cô nằm gọn trên giường, đôi mắt long lanh hé mở, Minh Nhi nhớ rất rõ từng chi tiết Vương Hoàng ân cần chăm sóc cô, dùng chiếc khăn ấm đắp lên trán, không ngừng làm mát hạ nhiệt độ cơ thể.
Vương Hoàng pha một ly sủi hạ sốt, dùng chính miệng của mình giúp Minh Nhi uống thuốc, dòng nước ướt át đi vào khoang miệng, đầu lưỡi cảm nhận được vị thuốc, cổ họng bất ngờ ợ ngược nhả ra, Vương Hoàng cố giữ chặt không cho Minh Nhi mở miệng.
Sau một hồi vật vã, lượng thuốc đổ vào chẳng được bao nhiêu, tất cả đều bị Minh Nhi đẩy ra đẫm mặt, thấm ướt cả gối. Mùi hôi bốc lên sọc vào lỗ mũi, Minh Nhi ho lên từng tiếng nặng nề.
" Minh Nhi, ngoan, em phải uống thuốc, khỏe rồi thì mới chăm Triệu Khanh được, em ấy cũng đang bệnh đấy " Vương Hoàng mềm giọng, dụ hoặc Minh Nhi mê man nghe theo, anh lại pha một ly khác, thay đi chiếc gối bẩn.
Lần này Minh Nhi rất nghe lời, anh cho bao nhiêu cô cũng nuốt hết, xem ra chỉ khi nhắc đến Triệu Khanh thì cô mới có động lực uống thuốc.
* Cạch *
Trịnh Vương Hoàng đặt chiếc ly lên bàn, anh chầm chậm cởi từng chiếc cúc áo, trèo lên giường, trước mắt Minh Nhi là bóng người mờ mờ ảo ảo, cơ bụng sáu múi săn chắc áp vào cái eo nhỏ, Vương Hoàng tốc ngược chiếc váy lên, chóp mũi cao cọ vào cổ Minh Nhi, cái tay hư hỏng se lấy viên hồng ngọc chính giữa bầu ngực.
" Vương Hoàng...đừng..." Minh Nhi nhận thức được Vương Hoàng làm càn, muốn phản kháng nhưng cơ thể cô quá yếu.
" Ngoan nào, anh giúp em chữa bệnh, chỉ một chút thôi em sẽ khỏe lại ngay, anh hứa sẽ nhẹ nhàng, không làm lâu đâu "
Vương Hoàng thỏa sức lấn tới, bàn tay ngỗ nghịch ôm trọn khuôn ngực to tròn, anh không cởi đồ Minh Nhi ra, chỉ vén nhẹ chiếc quần nhỏ sang một bên, bung ra vũ khí tối thượng của mình.
Anh từ từ th.âm nhập vào tư mật, Minh Nhi ngửa cổ lên, thở gấp, phần dưới bắt đầu luận động, hai cơ thể nóng dần, căn phòng yên tĩnh phát ra những tiếng va chạm da thịt và tiếng kêu yêu kiều khổ sở.
Minh Nhi khóc không thành tiếng, tiến tới giai đoạn chạy nước rút, Vương Hoàng càng cật lực luân phiên chuyển động bên trong tư mật, đến khi gầm lên một tiếng, bao nhiêu tinh hoa đều phóng thích vào bên trong cơ thể Minh Nhi mới chịu tách ra khỏi người cô.
" Minh Nhi..." Vương Hoàng khẽ gọi, cô nàng ngủ mất biết vì mệt, anh nhẹ nhàng chạm môi lên sống mũi cao, chỉnh chu lại quần áo, rồi ôm lấy cơ thể ngọc ngà vào lòng.