CHƯƠNG 578: DƯƠNG CHẤN ĐAU KHỔ
Vũ Văn Cao Dương không trả lời Dương Chấn ngay, mà bày ra vẻ mặt đau khổ.
Dương Chấn cũng không giục, mà cứ thế nhìn chằm chằm Vũ Văn Cao Dương, đợi câu trả lời từ ông.
Thấy vẻ mặt đầy đau khổ của người đàn ông, trong lòng Dương Chấn bỗng áy náy, có những chuyện, dù không nói ra, anh cũng đã biết đáp án.
Nhưng anh không muốn thừa nhận, trước khi nghe thấy chính miệng Vũ Văn Cao Dương thừa nhận.
Một lúc sau, Vũ Văn Cao Dương mới ngẩng đầu nhìn Dương Chấn, đỏ mắt nói: “Lúc ba biết mẹ con, thì bà ấy đã mang thai rồi, ba cũng từng hỏi bà ấy, người đàn ông đó là ai, nhưng bà ấy chưa từng nói đến chuyện gì liên quan đến người đó.”
Dương Chấn đã đoán ra được câu trả lời này.
Nhưng anh vẫn hơi khó chấp nhận.
Hóa ra anh thật sự không phải là con trai của Vũ Văn Cao Dương.
“Được, tôi biết rồi!”
Một lúc sau, Dương Chấn mới yếu ớt nói, rồi xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng rời đi của Dương Chấn, Vũ Văn Cao Dương chỉ cảm thấy vô cùng đau xót, ông có thể cảm nhận được nỗi đau khổ trong lòng anh.
Ông yêu sâu đậm người phụ nữ đó, có lẽ yêu ai yêu cả đường đi lối về, nên Vũ Văn Cao Dương vẫn dành tình cảm sâu đậm cho đứa con trai không phải là con ruột của ông.
Nếu không phải vì nhà họ Tào gây áp lực, chắc chắn ông sẽ không đuổi Dương Chấn và người phụ nữ mình yêu ra khỏi gia tộc.
“Dương Chấn!”
Mắt thấy Dương Chấn sắp ra khỏi nhà, Vũ Văn Cao Dương không nhịn được gọi.
Dương Chấn ngừng bước, nhưng không quay đầu lại.
“Trong lòng ba, con luôn là con trai ba, năm đó đuổi hai mẹ con ra khỏi gia tộc là lỗi của ba, ba xin lỗi!”
Vũ Văn Cao Dương bỗng lên tiếng.
Nhưng câu nói này đã làm Dương Chấn khẽ run lên, cảm thấy có dòng nước ấm đang chảy qua người mình, hình như tim anh càng đau đớn hơn.
Đúng vậy!
Nếu không có mấy chuyện năm đó ông đuổi anh và mẹ ra khỏi gia tộc, thì dù xét về phương diện nào, ông cũng là một người cha tốt.
Vũ Văn Bân từng có thứ gì, thì Dương Chấn cũng có cái đó.
Ông là gia chủ, nhà mẹ đẻ của vợ chính còn là vương tộc Cửu Châu, năm đó lúc đuổi anh và mẹ ra khỏi gia tộc, chắc chắn ông cũng rất khó chịu.
Vì anh không phải là con ruột của Vũ Văn Cao Dương, nên ông có thể làm đến mức như vậy, đã quá đủ rồi.
“Từ nay về sau, ông không còn nợ mẹ con chúng tôi thứ gì cả, còn tôi vẫn nợ ông ơn dưỡng dục.”
Dương Chấn không hề quay đầu lại, sau khi nói ra câu thật lòng thì nhấc chân rời đi.
Vũ Văn Cao Dương vừa nghe thấy câu này của Dương Chấn, thì nhất thời rơi lệ, ông nhìn anh lớn lên từng ngày, dù không phải là con ruột, nhưng cũng chẳng có gì khác biệt.
Ông đã đợi câu nói này của Dương Chấn hơn 20 năm rồi.
Ra khỏi gia tộc Vũ Văn, Mã Tuân đích thân lái xe, đưa Dương Chấn rời đi.
“Tôi xuống xe trước, cậu cứ về trước đi!”
Lúc xe chạy tới trung tâm thành phố, Dương Chấn bỗng lên tiếng.
“Anh Chấn, để em đi cùng anh!” Mã Tuân hơi lo lắng nói.
Giờ Dương Chấn đang cần một người bạn ở bên cạnh.
Dương Chấn lắc đầu nói: “Tôi muốn yên tĩnh một mình.”
“Nhưng…”
Mã Tuân định khuyên nhủ, nhưng bị Dương Chấn cắt ngang: “Ở Yên Đô, ai có thể làm tôi xảy ra chuyện?”
Mã Tuân nghe vậy thì không khuyên nữa, mà dừng xe ở bên đường.
Dương Chấn vừa xuống xe thì bỗng căn dặn: “Cậu không được nói chuyện xảy ra hôm nay cho Tần Nhã biết.”
“Anh Chấn cứ yên tâm, em sẽ không nói với bất kỳ ai!” Mã Tuân đáp.
“Được, cậu đi đi!”
Dương Chấn nói xong thì một mình bước đi chậm rãi vô định trên đường lớn.
Buổi tối ở Yên Đô, đèn đuốc sáng trưng, giờ là lúc bắt đầu cuộc sống về đêm, khắp nơi đều là phong cảnh náo nhiệt, sầm uất.
Vỉa hè có rất nhiều người qua lại, có đôi tình nhân trẻ tuổi, cũng có cặp vợ chồng trung niên, trong công viên nhỏ ở gần đó, còn có mấy người già đang nhảy quảng trường.
Hầu như trên mặt ai cũng nở nụ cười đầy hạnh phúc, chỉ có Dương Chấn là lạc loài, với vẻ mặt đau buồn.
Trong đầu anh đều là những chuyện anh ở trong gia tộc Vũ Văn từ lúc nhỏ.
Trong ký ức của anh, Vũ Văn Cao Dương cực kỳ cưng chiều anh, không hề thua kém so với Vũ Văn Bân, thậm chí là nhiều hơn.
Nếu ban đầu Vũ Văn Cao Dương không biết Dương Chấn là con ruột ông thì thôi đi, nhưng ông đã sớm biết rõ chân tướng, mà vẫn đối tốt với mẹ con anh như thế.
Chuyện này càng làm Dương Chấn khó chấp nhận sự thật, giờ anh mới chợt ngộ ra, tại sao lúc trước khi đuổi anh và mẹ ra khỏi gia tộc, mẹ anh chưa từng oán hận gia tộc Vũ Văn.
Thậm chí trước khi chết, còn ép Dương Chấn thề độc, cả đời này không được tìm gia tộc Vũ Văn để báo thù, càng không được oán hận Vũ Văn Cao Dương.
Bởi vì Vũ Văn Cao Dương không phải ba ruột anh, mà ngược lại còn có ơn dưỡng dục với Dương Chấn.
Nhưng Dương Chấn lại hận gia tộc Vũ Văn và Vũ Văn Cao Dương hơn 20 năm, thậm chí có mấy lần, anh còn muốn giết ông.
Anh càng nghĩ càng khó chịu, càng cảm thấy có lỗi với Vũ Văn Cao Dương.
Chuông điện thoại vang lên một hồi lâu, nhưng Dương Chấn không hề nghe thấy, mà một mình đắm chìm trong nỗi đau khổ.
Không biết qua bao lâu, Dương Chấn mới nghe thấy chuông điện thoại.
“Ông xã, sao giờ anh vẫn chưa về?”
Anh vừa nhấc máy, đã nghe thấy giọng nói quen thuộc.
Dương Chấn cố gắng bình tĩnh nói: “Tối nay anh có chút chuyện phải xử lý, có lẽ sẽ về nhà rất khuya, em cứ ngủ sớm đi.”
Đây là lần đầu tiên Dương Chấn lừa dối Tần Nhã.
Anh không dám chắc, nếu giờ anh quay về nhà, liệu Tần Nhã có nhìn ra được điều gì từ mặt anh không?
Anh chỉ có thể chịu đựng mấy chuyện này một mình.
“Vâng, vậy em không quấy rầy anh nữa, anh cứ bận rộn trước đi.”
Tần Nhã không hề nhận ra điều gì khác thường.
Giờ trong lòng cô, Dương Chấn là chỗ dựa lớn nhất, cô cũng không tin anh sẽ lừa gạt cô.
Cúp máy xong, Dương Chấn nở nụ cười hơi áy náy, rồi thở dài, bỗng ngừng bước.
“Quán bar Strolling!”
Anh nghiêng người, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu treo trên cửa, khẽ đọc tên quán bar.
“Người ta thường nói mượn rượu giải sầu, giờ mình chỉ muốn uống say một trận.”
Dương Chấn tự lẩm bẩm, rồi đi vào quán bar.
Quán bar Strolling không lớn lắm, cũng không có nhạc xập xình như anh nghĩ, mà chỉ có bản nhạc nhẹ du dương, hơn nữa còn đang biểu diễn saxophone.
“Chào anh, xin hỏi anh muốn gọi gì ạ?”
Dương Chấn vừa ngồi xuống, phục vụ mặc đồ vest đã bước tới, khẽ cười hỏi.
“Cho tôi loại rượu mạnh nhất chỗ các cậu!” Dương Chấn nói.
“Chỗ chúng tôi có rượu Vodka Nga cực kỳ mạnh, còn có Tequila có nồng độ cao nhất của Mexico, về nồng độ cồn thì cũng tương đương, nhưng nếu so sánh, thì vị Tequila ngon hơn…”
Phục vụ chưa giới thiệu xong, đã bị Dương Chấn cắt ngang: “Cho tôi một chai Vodka!”
“Vâng thưa anh, mong anh đợi một lát!” Phục vụ nói xong thì vội xoay người rời đi.
Rất nhanh, phục vụ đã cầm một chai Vodka tới.
Phục vụ hơi tò mò nhìn Dương Chấn, trong tình huống bình thường, đa số người tới uống rượu đều sẽ nếm thử chút rượu pha chế, còn người gọi thẳng một chai Vodka lớn như Dương Chấn thì rất hiếm.
Trong lúc phục vụ vẫn đang tò mò, thì Dương Chấn đã rót đầy cho mình một ly rượu Vodka, rồi uống cạn một hơi trong sự ngỡ ngàng của phục vụ.
Nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc, Dương Chấn lại rót đầy một ly nữa, rồi một hơi cạn sạch.
Anh uống ba ly liên tiếp, mới dễ chịu một chút.
Phục vụ hơi cảm thấy phung phí của trời, rượu Vodka mà Dương Chấn gọi là loại đắt nhất trong Quán bar Strolling, mỗi hớp đều đáng giá ngàn vàng, nhưng Dương Chấn lại uống như nước lọc.
Quan trọng là Dương Chấn gần như không có cảm giác gì khi uống loại rượu có nồng độ cao này.
“Dương Chấn!”
Lúc Dương Chấn đang đắm chìm trong thế giới riêng, thì một giọng nói đầy kinh ngạc bỗng vang lên.
“Tô San?”
Dương Chấn cực kỳ bất ngờ khi thấy người tới.
Không ngờ thế giới lại nhỏ như vậy, ở Yên Đô cũng có thể gặp bạn thân Tần Nhã.
“Không ngờ thật sự là anh!”
Tô San mừng rỡ, vội ngồi đối diện Dương Chấn, cười nói: “Lúc nãy tôi cảm thấy bóng lưng của anh rất quen, không ngờ thật sự là anh.”