CHƯƠNG 464: BIA NGẮM CỦA MỌI NGƯỜI
Không đợi Vương Thành trả lời, Dương Chấn lại gọi vào một số khác.
“Bà Diệp, tôi cần sự trợ giúp của nhà họ Diệp.” Dương Chấn nói thẳng vào vấn đề.
Bà Diệp đương nhiên là mẹ ruột của Tần Nhã, Diệp Man.
Lúc trước ở Giang Châu, Diệp Man đã dùng chân tướng ba ruột Tần Nhã bị giết để uy hiếp Dương Chấn, ép anh đồng ý hợp tác với nhà họ Diệp.
Bây giờ Dương Chấn muốn ra tay với Vũ Văn Bân, tất nhiên anh sẽ không quên người phụ nữ từng uy hiếp mình này.
“Cậu muốn tôi làm gì?” Diệp Man vô cùng thoải mái hỏi.
“Gây chút rắc rối cho người thừa kế của gia tộc Vũ Văn, tôi muốn khiến anh ta cút ra khỏi gia tộc Vũ Văn!” Dương Chấn đáp.
“Được!”
Diệp Man chỉ trả lời một từ rồi cúp máy.
“Vương Thành, có cần tôi tiếp tục chứng minh quan hệ của mình không?” Dương Chấn cười tủm tỉm nhìn Vương Thành hỏi.
Lúc này Vương Thành mới hoàn hồn, ánh mắt anh ta chợt lóe, hai cuộc điện thoại vừa rồi khiến anh ta cực kỳ khiếp sợ.
Cuộc gọi đầu tiên là gọi cho Hoàng Thiên Hành càng khiến anh ta khiếp sợ hơn.
Đường đường là gia chủ nhà họ Hoàng thuộc Yên Đô Bát Môn lại phục tùng Dương Chấn.
Chuyện này quả thực quá khó tin đối với Vương Thành, nhưng nó đúng là sự thật.
“Nếu đã tới nước này mà tôi vẫn không đồng ý thì đúng là không biết tốt xấu.”
Nụ cười bất cần đời lại hiện lên trên mặt Vương Thành, anh ta cười ha hả bảo.
Lúc này anh ta chỉ có thể dùng nụ cười để che đậy sự chấn động trong lòng.
Dương Chấn cười lớn, lập tức đứng dậy nói: “Nếu đã như vậy thì hợp tác vui vẻ! Tôi rất mong chờ đến ngày anh trở thành người thừa kế của gia tộc Vũ Văn.”
“Ha ha, được lắm, tôi cũng mong là thế!” Vương Thành cũng vô cùng vui vẻ.
Anh ta đã bố trí nhiều năm rồi, không ngờ sự xuất hiện của Dương Chấn lại giúp anh ta nhìn thấy được hy vọng.
Mặc dù không biết Dương Chấn sẽ làm gì để giúp anh ta thay thế Vũ Văn Bân, nhưng anh ta biết, chỉ với hai cuộc điện thoại Dương Chấn vừa gọi cũng đủ để chứng tỏ Dương Chấn có khả năng đối đầu với gia tộc Vũ Văn.
Tuy Dương Chấn không nói cho anh ta biết cần làm gì, nhưng đương nhiên anh ta sẽ không ngồi yên.
Không lâu sau, một người đàn anh mặc đồ đen vào phòng làm việc của Vương Thành rồi đứng đó như một bóng ma.
Trong mắt Vương Thành lóe lên một tia tàn nhẫn, anh ta nói: “Chuẩn bị lâu vậy rồi, giờ đã đến lúc các cậu làm chút gì đó cho tôi rồi. Cậu đích thân dẫn người đi giết vài người cho tôi!”
“Muốn giết ai?” Người nọ hỏi.
“Liễu Phù Dung và Vũ Văn Tấn!” Vương Thành gần như là nghiến răng khi nói hai cái tên này.
“Rõ!”
Người nọ nhận lệnh rời đi.
Vương Thành dựa vào ghế sofa, nhắm mắt lại, hai tay liên tục day huyệt Thái Dương.
Bệnh đau nửa đầu của anh ta lại tái phát.
Căn bệnh này đã kéo dài mười tám năm.
Năm Dương Chấn bị đuổi ra khỏi gia tộc, sau đó anh và mẹ anh cũng bị đuổi đi.
Mười tám năm trước, anh chỉ mới mười bảy tuổi.
Đến bây giờ anh vẫn còn nhớ như in sau khi anh và mẹ bị đuổi ra khỏi gia tộc, họ vừa dọn đến khu ổ chuột ở vùng ngoại ô vắng vẻ thì đêm hôm đó, một cao thủ mặc áo đen tới.
Người nọ muốn giết anh và mẹ, là mẹ đã đỡ một nhát dao thay anh, bà ấy ôm chặt cánh tay của người nọ để giành cho anh cơ hội chạy trốn.
Mẹ anh đã chết, bỏ lại anh sống chui nhủi ở thế gian.
Sau này anh mới biết người áo đen muốn giết anh là do Liễu Phù Dung phái tới.
Liễu Phù Dung, cũng chính là vợ của ba ruột anh.
Vũ Văn Tấn là con trai duy nhất của Liễu Phù Dung.
Khi đó Liễu Phù Dung sợ Vương Thành sẽ tranh quyền đoạt thế với Vũ Văn Tấn nên đã sai người đuổi giết anh và mẹ.
Cũng may sau khi mẹ mất, ba đã đứng ra ngăn chặn được chuyện này.
Người ngoài đều nghĩ rằng ba Vương Thành cho anh là để đền bù mẹ anh.
Chỉ có Vương Thành mới biết, câu lạc bộ Vương Thành là của ba anh, sau khi mẹ mất, ông ta mới cho anh để đền bù.
Những năm gần đây, anh vẫn bí mật đào tạo cao thủ để chờ tới ngày trả thù rửa hận.
Trước đây anh không dám ra tay vì lo lắng sau khi Liễu Phù Dung và Vũ Văn Tấn chết, gia tộc Vũ Văn sẽ điều tra được việc này do anh làm, nhưng bây giờ anh không sợ.
Hai cuộc điện thoại của Dương Chấn vừa rồi chắc chắn sẽ mang đến cho gia tộc Vũ Văn rắc rối rất lớn. Cả hai gia tộc lớn là nhà họ Diệp và nhà họ Hoàng đồng thời làm khó dễ gia tộc Vũ Văn, sợ rằng người của gia tộc Vũ Văn sẽ chạy đôn chạy đáo, làm gì có thời gian rảnh đi điều tra việc Liễu Phù Dung và Vũ Văn Tấn bị giết?
Sau khi Dương Chấn rời khỏi câu lạc bộ Vương Thành, anh như một người rảnh rỗi đi về khách sạn.
“Anh Chấn, Vương Thành hẳn sẽ không bán đứng chúng ta đâu nhỉ?”
Sau khi về khách sạn, Mã Tuân hỏi với vẻ mặt lo âu.
Dương Chấn cười nói: “Cho dù bán đứng thì thế nào?”
Nghe vậy, Mã Tuân đột nhiên sửng sốt, anh ta lập tức nghĩ tới thân phận và địa vị của Dương Chấn, lúc này mới nhận ta câu hỏi của mình ngu xuẩn tới mức nào.
Đừng nói là Yên Đô Bát Môn, dù là người của hoàng tộc Cửu Châu, Dương Chấn có gì phải sợ?
Sau khi tắm xong, Dương Chấn gọi video cho Tần Nhã.
“Ba ơi!”
Video vừa được kết nối, một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn xuất hiện trong màn hình, Tiếu Tiếu kích động gọi.
“Tiếu Tiếu có nhớ ba không?”
Nhìn thấy con gái, Dương Chấn nở nụ cười dịu dàng.
Lúc này Tiếu Tiếu đang được Tần Nhã ôm trong lòng.
Tần Nhã cũng cười tươi nhìn Dương Chấn.
“Nhớ ạ! Tiếu Tiếu nhớ ba lắm luôn!” Giọng nói ngọt ngào của Tiếu Tiếu vang lên.
“Muốn ba làm gì nào?” Dương Chấn cười hỏi.
“Muốn ba kể chuyện, muốn ba đưa Tiếu Tiếu đến thảo cầm viên, muốn ba đưa Tiếu Tiếu tới công viên giải trí.”
Tiếu Tiếu vui vẻ nói, hai tay nhỏ quơ qua quơ lại liên tục.
Dương Chấn lập tức dở khóc dở cười: “Hóa ra là con muốn ba đưa con đi chơi!”
Tiếu Tiếu cũng cười, cô hỏi: “Bên anh ổn chứ?”
Dương Chấn gật đầu: “Vẫn ổn, sự việc đã giải quyết gần xong rồi, mấy ngày nữa là có thể về nhà.”
Cả gia đình ba người nói chuyện qua video hồi lâu mới kết thúc.
Rạng sáng hôm sau, một tin tức xuất hiện trên trang đầu làm chấn động cả Yên Đô.
Là tin tức về việc Liễu Phù Dung và Vũ Văn Tấn bị giết.
Lúc Dương Chấn nhìn thấy tin tức mới được đăng lên cũng hơi kinh ngạc, người khác không biết hai người đó chết như thế nào, nhưng đương nhiên anh biết.
Anh biết những gì đã xảy ra với Vương Thành năm đó rõ như lòng bàn tay.
Chính người đàn bà ác độc Liễu Phù Dung đã phái người đuổi giết Vương Thành và mẹ anh ta.
Mà mẹ Vương Thành cũng vì cứu Vương Thành nên đã mất.
Bây giờ sao Vương Thành có thể bỏ lỡ cơ hội trả thù tốt như thế được?
Vả lại, nếu Vũ Văn Tấn còn sống thì sao anh ta có thể trở về gia tộc Vũ Văn?
“Có vẻ anh đã mơ ước vị trí người thừa kế của gia tộc Vũ Văn từ lâu rồi nhỉ?”
Dương Chấn cười nói.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!