CHƯƠNG 340: KHIẾN ANH TA BIẾN MẤT.
Cho dù có là quan âm bồ tát thì cũng có ba phần tức giận!
Phùng Nghĩa Cần liên tục khiêu khích, đã chọc Dương Chấn tức giận.
Nhưng khoé miệng Dương Chấn lại ngoắc lên một độ cong, híp mắt nhìn anh ta nói: “Nếu anh đã thích ăn cả chai rượu như vậy thì tôi thành toàn cho anh!”
Không biết tại sao, nhìn thấy bộ dạng này của Dương Chấn, Phùng Nghĩa Cần đột nhiên có một loại dự cảm không lành.
Nhưng nghĩ đến đằng sau mình còn có Ninh Thành Vũ làm chỗ dựa, thì sự lo lắng này liền biến mất.
Khách khứa xung quanh cũng mang vẻ mặt kinh ngạc, coi bộ, làm thật rồi.
Nhất thời, trong ánh mắt của tất cả mọi người đều tràn ngập mong đợi.
“Nhóc con, đừng nói phét nữa, đợi anh lấy ra món quà trên ba chục tỷ đi rồi nói!”
Vẻ mặt Phùng Nghĩa Cần giễu cợt mà nói.
“Như ý nguyện của anh!”
Dương Chấn mỉm cười, sau đó lấy ra một hộp quà nhỏ được đóng gói đẹp đẽ, bên trên còn in ba chữ “Thiên Phủ Thành”.
Khi Dương Chấn lấy ra hộp quà, sắc mặt Phùng Nghĩa Cần lập tức trắng đi vài phần.
Thiên Phủ Thành là hãng châu báu hàng đầu ở Thành phố, nghe nói bên trong đó đều là một số món đồ sưu tầm giá trị bất phàm, rất nhiều đồ cổ đều là vô giá.
Một món đồ nhỏ bất kỳ nào ở trong đó đều có giá khởi đầu từ ba tỷ.
Món đồ cổ giá trị hàng chục tỷ đồng, cũng có rất nhiều.
“Phi Phi, chúc em sinh nhật vui vẻ, đây là món quà mà anh tặng em! Xem coi có thích không?”
Vẻ mặt Dương Chấn dịu dàng mà nói.
Trong mắt anh, Hàn Phi Phi giống như là em gái, trong lòng anh không có bất kỳ tà niệm nào, trước đó mua quà sinh nhật cho cô ta cũng vì coi cô ta là em gái.
“Wow! Một chiếc vòng phỉ thuý thật đẹp!”
“Vậy mà lại mua từ Thiên Phủ Thành, nhìn màu sắc của vòng tay này thì chắc là Chính Dương Lục, cái mà chỉ đứng sau Đế Vương Lục rồi, giá trị ít nhất phải từ 15 tỷ!”
“Nếu như có thể mua được một vòng tay Chính Dương Lục có màu sắc đẹp như vậy với giá 15 tỷ thì bán bao nhiêu tôi mua bấy nhiêu! Chứ cái vòng tay này, giá trị ít nhất phải từ 30 tỷ!”
“Hồi trước tôi có nhìn thấy qua cái vòng tay này ở Thiên Phủ Thành, giá bán là 38 tỷ 640 triệu, bởi vì quá đắt nên tôi không có mua!”
“Cái gì? 38 tỷ 640 triệu? Cô chắc chắn là chiếc này chứ?”
Khi nhìn thấy vòng tay mà Dương Chấn lấy ra, tất cả mọi người đều thốt ra một tràng tiếng kinh ngạc, mấy cô gái đó càng kích động không ngớt.
Rất nhanh, giá trị của cái vòng tay này cũng bị dân tình làm lộ ra.
Phùng Nghĩa Cần vốn dĩ còn đang ôm vài phần hy vọng, khi nghe thấy giá trị của cái vòng tay này vượt qua 30 tỷ, sắc mặt liền trắng bệch.
Sắc mặt của Ninh Thành Vũ cũng rất khó coi, chiếc vòng tay hơn 30 tỷ, anh ta không phải không mua được.
Nhưng được Dương Chấn tặng, đủ để nói rõ, mối quan hệ giữa anh và Hàn Phi Phi, không bình thường.
“Anh Dương, cám ơn anh, em vô cùng thích!”
Vẻ mặt Hàn Phi Phi rất kích động, đột nhiên đỏ mặt, bộ dạng e thẹn: “Anh Dương, anh….anh có thể đeo lên giúp em không?”
Dương Chấn mỉm cười, đương nhiên là biết Hàn Phi Phi đang diễn kịch, cũng không để bụng, liền cầm lấy bàn tay nhỏ của Hàn Phi Phi lên, giúp cô ta đeo chiếc vòng lên dưới ánh mắt của đám người.
“Qúa đẹp luôn!”
“Chiếc vòng tay này, đúng là đo đạc làm cho cô chủ Hàn mà!”
“Nhìn xa xa, giống như một bức tranh sơn thuỷ, thật là có cảm xúc!”
Mấy cô gái kia, đều nhìn cổ tay của Hàn Phi Phi với vẻ mặt hâm mộ.
“Nếu như tôi nhớ không lầm thì hồi nãy có người nói, nếu như ngài Dương có thể lấy ra món quà sinh nhật tốt hơn thì sẽ ăn cả chai rượu mà?”
Chính vào lúc này, Quan Tuyết Tùng đột nhiên nói với vẻ mặt mỉa mai, trong ánh mắt nhìn sang Phùng Nghĩa Cần, tràn đầy sự giễu cợt.
Anh ta vừa nói ra câu này thì đám người lúc này mới nhớ ra, còn có kịch hay đặc sắc hơn.
“Lớn như vậy rồi, tôi cũng chưa từng thấy qua biểu diễn ăn chai rượu, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội.”
“Ha ha, tôi cũng chưa được xem qua, vô cùng tò mò, một chai rượu thô to như vậy, làm sao anh ta ăn được?”
“Ăn không được thì cũng dễ thôi, đập bể ra là không phải ăn được rồi sao?”
Mấy khách khứa kia cũng đều nhìn Phùng Nghĩa Cần với vẻ giễu cợt và nói.
Những người có mặt đều là con em nhà giàu hàng đầu ở các thành phố, đương nhiên sẽ không đặt Phùng Nghĩa Cần vào trong mắt rồi.
Dương Chấn cũng híp mắt lại nhìn sang Phùng Nghĩa Cần, mở miệng nói: “Có thể bắt đầu màn biểu diễn của anh rồi!”
“Nhóc con, anh đừng có quá hống hách, thật sự tưởng rằng tuỳ tiện lấy ra một cái vòng tay giả thì có thể gạt bọn tôi như kẻ ngốc sao?”
Phùng Nghĩa Cần cười lạnh mà nói: “Nếu như anh có thể tặng được cái vòng tay hơn 30 tỷ thì sao lại ăn mặc như tên nghèo kiết xác thế kia?”
“Giả sao?”
“Không thể nào?”
“Màu sắc của cái vòng tay đó trơn tru bóng láng như vậy, sao có thể là giả được?”
“Phùng Nghĩa Cần, anh thua rồi không nhận đúng không? Là một thằng đàn ông thì ăn chai rượu đó đi!”
“Chai rượu lớn quá, hay là ăn cái ly đi? Ha ha!”
Đám người lũ lượt hùa theo, luyên thuyên đòi Phùng Nghĩa Cần ăn cả chai rượu.
Những người có mặt đều là cậu chủ hào môn ở các thành phố, bình thường tiếp xúc với rất nhiều châu báu, nên cũng có mắt đánh giá.
Chiếc vòng tay mà Dương Chấn tặng, vừa nhìn là biết đồ thật rồi.
“Phùng Nghĩa Cần, cái vòng tay này là món quà sinh nhật mà ngài Dương đích thân đến Thiên Phủ Thành chúng tôi mua cho cô chủ Hàn, người phụ trách như tôi cũng đang ở đây, anh nói đây là giả thì là giả sao?”
Trần Anh Hào cũng đứng ra, liên tục cười lạnh.
Đám người lúc này mới nhớ ra, bây giờ Thiên Phủ Thành đã bị nhà họ Trần mua rồi, nếu thật sự so về tài lực thì nhà họ Trần bây giờ, vốn không yếu hơn ba đại hào môn Thành phố bao nhiêu.
Sắc mặt Phùng Nghĩa Cần vô cùng khó coi, bị nói đến không dám hó hé ra một câu nào.
Chỉ có thể nhìn sang Ninh Thành Vũ cầu cứu.
“Tôi thừa nhận, quà mà anh tặng đắt hơn tôi, nhưng như vậy đã sao? Nhẫn kim cương Tâm Chi Luyến mà tôi tặng, là tôi đã mua với tình yêu chân thành, tình yêu của tôi đối với Phi Phi, là vô giá!”
Ninh Thành Vũ nhìn Dương Chấn, thần sắc âm lạnh mà nói: “Cái tôi nói hồi nãy, quà của ai tặng đắt hơn, vốn không chỉ đơn thuần là giá cả đắt hơn.”
Dương Chấn cười cười không nói gì, lúc này, anh không muốn tranh biện gì với đám ngốc này nữa rồi.
“Các người nên cảm thấy may mắn, đây là tiệc sinh nhật của Phi Phi, đổ máu sẽ không tốt lành!”
Dương Chấn đột nhiên mở miệng nói.
“Anh nói gì cơ?”
Sắc mặt Ninh Thành Vũ đột ngột thay đổi.
“Ninh Thành Vũ, anh im miệng cho tôi! Hôm nay là tiệc sinh nhật của tôi, chỗ này không hoan nghênh anh, bây giờ anh cút đi cho tôi!”
Hàn Phi Phi cuối cùng cũng bạo phát, gào lên với đôi mắt đỏ ngầu, sau đó lại vươn tay chỉ vào Phùng Nghĩa Cần, quát: “Còn anh nữa, cũng cút cho tôi! Đừng tưởng nhà họ Phùng dựa vào nhà họ Ninh thì nhà họ Hàn tôi không dám động vào anh!”
“Cho anh 30 giây, cút ra khỏi tiệc sinh nhật của tôi, nếu không, tôi không ngại khiến nhà họ Phùng mất đi một hậu bối trẻ đâu!”
Lúc này, vẻ mặt Hàn Phi Phi đầy tức giận, lời nói ra cũng bá đạo cực kỳ.
Khiến cho Phùng Nghĩa Cần sợ hãi run lên bần bật, anh ta lúc này mới phản ứng lại, mình ở nhà họ Hàn, đối chọi khắp nơi với người đàn ông mà Hàn Phi Phi thích.
Cho dù nhà họ Hàn có giết anh ta thì nhà họ Phùng cũng không dám làm gì.
“Cô…cô chỉ Hàn bớt giận! Tôi cút, tôi cút ngay!”
Phùng Nghĩa Cần nói xong, quay người chạy ra khỏi sảnh tiệc.
“Anh, cũng cút cho tôi!”
Hàn Phi Phi lại chỉ tay về phía Ninh Thành Vũ, nghiến răng mà quát.
Sắc mặt Ninh Thành Vũ tái xanh đến cực điểm, lớn như vậy rồi, vẫn là lần đầu tiên bị đuổi ra ngoài trước mặt bàn dân thiên hạ như vậy.
Hơn nữa xung quanh còn có nhiều con em hào môn ở các thành phố như vậy, điều này khiến cho mặt mũi anh ta nóng bừng, hận không thể tìm một cái hố để chui xuống.
“Tốt, rất tốt! Nhóc con, tôi ghim anh rồi!”
Ninh Thành Vũ nhìn Dương Chấn với vẻ mặt uy hiếp, sau đó quay người rời đi.
Đôi mắt Dương Chấn khẽ híp lại, nếu như nhà họ Ninh muốn tìm chết thì anh cũng không ngại khiến nhà họ Ninh biến mất đâu.
“Anh Dương, xin lỗi!”
Hàn Phi Phi đột nhiên nói với vẻ mặt áy náy.
Người khác không rõ câu xin lỗi của cô ta có ý gì, nhưng Dương Chấn vô cùng rõ, là vì cô ta đã lấy Dương Chấn ra làm bia đỡ đạn, đã đắc tội với Ninh Thành Vũ.
Dương Chấn mỉm cười lắc đầu: “Cứ yên tâm, nhà họ Ninh chả làm được gì đâu!”
Nhìn bộ dạng tự tin của Dương Chấn, vẻ mặt Hàn Phi Phi ngơ ngác, trong lòng đột nhiên thầm nghĩ: “Nếu như anh Dương thật sự là bạn trai của mình thì tốt biết bao nhiêu?”
Nhưng suy nghĩ này vừa mới xuất hiện, cô ta liền lập tức dập lửa đi, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
Anh Dương là người đàn ông đã có vợ con, mình sao lại có suy nghĩ như thế chứ?
Dương Chấn vốn không biết trong lòng Hàn Phi Phi đang nghĩ cái gì.
Mà Tô San ở bên cạnh, nhìn thấy bộ dạng này của Hàn Phi Phi, trong lòng có chút không vui.
Cùng lúc đó, bên ngoài trang viên nhà họ Hàn.
Ninh Thành Vũ vừa đi ra khỏi trang viên thì đã nhìn thấy Phùng Nghĩa Cần đang đợi mình.
“Cậu Ninh, chúng ta đều bị tên nhóc đó gạt rồi!”
Phùng Nghĩa Cần nghiến răng nói.
“Ý gì?” Ninh Thành Vũ nhíu mày nói.
Phùng Nghĩa Cần vội vàng nói: “Mới hồi nãy, tôi đã điều tra được thân phận của tên nhóc đó, hắn ta tên Dương Chấn, là một thằng ở rể của một gia tộc nhỏ ở Giang Châu!”
“Cái gì?”
Vẻ mặt Ninh Thành Vũ kinh ngạc: “Ở rể?”
“Vợ hắn ta là Tổng giám đốc tập đoàn Tam Hoà, nghe nói còn có danh xưng là đệ nhất mỹ nữ tổng giám đốc của Giang Châu nữa.”
“Nếu như tôi không đoán sai, Quan Tuyết Tùng và Trần Anh Hào chắc chắn là vì muốn có được bà xã hắn ta, nên mới qua lại với hắn, chính là vì để hắn buông lỏng cảnh giác.”
Phùng Nghĩa Cần nở nụ cười dữ tợn.
Vốn dĩ anh ta còn tưởng Dương Chấn là cậu chủ của hào môn nào đó, bây giờ xem ra, vốn không phải như vậy.
Ninh Thành Vũ không lộ ra thần sắc mừng rỡ nào, mà nhíu mày nói: “Cái này không thể nào!”
Nói xong, anh ta gọi một cuộc điện thoại: “Điều tra một người tên là Dương Chấn cho tôi, xem xem rốt cuộc là ai? Vợ của hắn là tổng giám đốc của tập đoàn Tam Hoà ở Giang Châu.”
Ninh Thành Vũ tuy là một con em áo gấm lụa là, nhưng cũng không phải loại phế vật vô học như Phùng Nghĩa Cần, anh ta đương nhiên sẽ không cho rằng, Quan Tuyết Tùng và Trần Anh Hào là vì bà xã của Dương Chấn nên mới qua lại với Dương Chấn đâu.
Rất nhanh, chuông điện thoại của Ninh Thành Vũ reo lên, sau khi anh ta nghe máy, biểu cảm trên mặt dần giãn ra.
“Cậu Ninh, cậu tra ra gì rồi sao?”