Chương 2588:
Phùng Chí Viễn cười cười, bảo: “Tôi cũng từng nghe Mã Siêu nói, tình cảm của hai anh em rất khăng khít, nghe mà tôi cũng thấy ước ao đấy!”
Dương Chấn cười cười: “Trên chiến trường, mọi người đều là những anh em cùng vào sinh ra tử, loại tình nghĩa này rất thường thấy ngoài mặt trận”.
Phùng Chí Viễn gật đầu, cười nói: “Nếu tôi được trẻ lại ba chục tuổi thì tôi cũng muốn lên chiến trường một chuyển”.
Hai người hàn huyện với nhau như bậc cha chú và con cháu trong nhà, Phùng Chí Viễn rất nhiệt tình, thái độ đối với Dương Chấn vô cùng ôn hòa, ánh mắt nhìn Dương Chấn khó nén vẻ tán thưởng.
Người ngoài nhìn vào, không biết còn tưởng hai người là bố con cơ đấy.
Song, Dương Chấn cũng hiểu rõ trong lòng, Phùng Chí Viễn không phải người đơn giản như những gì ông ta biểu hiện ra bên ngoài, dưới tình huống này mà dám để mình gặp Mã Siêu, chắc chắn ông ta đã nằm trong tay mọi thứ rồi.
Hai mươi phút sau, có tiếng gõ cửa phòng, một giọng nói vang lên ngoài cửa: “Thưa Nhị hoàng tử, Mã Siêu điện hạ đã tới!”
Cửa phòng vừa mở, một bóng người quen thuộc xuất hiện trước mắt Dương Chấn. “Mã Siêu!”
Gặp lại người anh em sau hơn nửa năm, Dương Chấn kích động, vội vã đứng lên.
Khi thấy Dương Chấn, sắc mặt Mã Siêu cũng lập tức lộ vẻ kích động, nhưng ngay sau đó, ánh mắt anh ta lộ vẻ phức tạp, cất tiếng hỏi: “Anh Chấn, sao anh lại tới đây?”
Nghe Mã Siêu hỏi thế, sắc mặt Dương Chấn thoáng cứng lại.
Chỉ một giây sau, anh đã hiểu được, Mã Siêu nhìn thấy mình lại vẫn cố giữ bình tĩnh như vậy là bởi cậu ấy đã quyết định, cần phải ở lại Hoàng tộc họ Phùng.
Dương Chấn quay sang nói với Phùng Chí Viễn: “Chú Viễn, cháu có thể nói chuyện riêng với Mã Siêu vài câu không?”
Phùng Chí Viễn mỉm cười, đứng dậy nói: “Vậy tôi về trước, hai anh em đã lậu chưa gặp nhau, đúng là cần không gian riêng để trò chuyện, chỉ cần đừng quên giờ tổ chức đại lễ sắc phong người thừa kế ngày mai là được”.
Phùng Chí Viễn nhanh chóng rời khỏi đó, trong phòng chỉ còn lại Dương Chấn và Mã Siêu.
Dương Chấn đi thẳng vào vấn đề: “Tôi đã hợp tác với Phùng Chi Ngạo rồi, ông ta đã đồng ý cứu bé Tĩnh An và Tiểu Uyển ra khỏi Hoàng tộc họ Phùng, sau đó chúng ta cùng rời khỏi Hoàng tộc họ Phùng luôn”.
Nào ngờ, Mã Siêu lại lắc đầu, ánh mắt đầy phức tạp nhìn anh, nói: “Anh Chấn, anh đi đi!”
Dương Chấn cả kinh: “Cậu nói cái gì?”
Mã Siêu nghiêm túc nói: “Anh Chấn, thực lực của Hoàng tộc họ Phùng vượt xa khả năng ứng phó của chúng ta, chúng ta không đấu lại bọn họ đâu. Nay thân phận của em đã bị công bố ra ngoài, dù em có thể thuận lợi rời khỏi Hoàng tộc họ Phùng thì cũng có khác gì?” “Người của Hoàng tộc họ Phùng này vô tình đến thế, chỉ cần em và bé Tĩnh An còn sống trên đời, bọn họ sẽ không bỏ qua cho chúng em đâu”. “Em không muốn làm liên lụy đến những người bên cạnh, anh Chấn, loại cảm giác này hẳn anh cũng hiểu rất rõ, anh sẽ thông cảm cho em, cũng sẽ ủng hộ em, đúng không?”
Dương Chấn lắc đầu, nghiến răng nói: “Đợi chúng ta cứu được chị Lâm và bé Tĩnh An cùng với Tiểu Uyển ra, chúng ta sẽ rời khỏi Hoàng tộc họ Phùng này, sau đó tìm một nơi không ai biết, sống cuộc sống của người bình thường”. “Nếu vẫn không được, chúng ta sẽ ra nước ngoài, mua một hòn đảo vắng, nhà cậu, nhà tôi, chỉ có hai nhà chúng ta cùng ngụ trên đảo, sống cuộc sống cách xa trần thế”
Mã Siêu đau khổ lắc đầu: “Anh Chấn, mỗi người đều có lựa chọn của mình, chúng ta không thể vì sợ liên lụy đến người bên cạnh mà hạn chế tự do của họ”. “Dù thế hệ chúng ta không ai phản đối, nhưng đời con chúng ta thì sao? Chẳng lẽ sau này chúng ta bắt chúng phải ở lại đảo hoang cùng chúng ta vĩnh viễn? Vậy thì thật không công bằng với bọn nhỏ”. “Thực lực của Hoàng tộc họ Phùng rất mạnh, có rất nhiều cao thủ Siêu Phàm Cảnh, thậm chí còn có cả cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong, chưa biết chừng Hoàng tộc họ Phùng còn có cả người bảo vệ Hoàng tộc. Nếu quả như vậy, người bảo vệ Hoàng tộc họ Phùng còn mạnh đến đâu?”
Chương 2589:
“Với thực lực hiện tại của chúng ta, chúng ta hoàn toàn không có khả năng đấu lại Hoàng tộc họ Phùng. Nhưng bản thân anh đã có thực lực vượt trội, chỉ cần không có xung đột với các Hoàng tộc cổ xưa hay các gia tộc Cổ Võ thì khắp thế giới này, hẳn không có mấy người làm gì được anh nữa rồi”. “Anh và chị dâu trước nay đã phải trải qua nhiều sóng gió, khó khăn lắm mới giải quyết xong hết mọi phiền phức quanh thân, cuộc sống bình yên đã thành tương lai gần trước mắt rồi, đừng lại dính líu đến chuyện của những Hoàng tộc cổ xưa làm gì”. “Hơn nữa, em ở lại Hoàng tộc họ Phùng chưa chắc đã là việc xấu, dẫu sao, ngày mai em cũng sẽ trở thành người thừa kế đời thứ ba của Hoàng tộc họ Phùng, trừ việc không thể đoàn tụ với Ngải Lâm thì mọi thứ khác đều khá ổn.
Nghe Mã Siêu nói, Dương Chấn có thể cảm nhận được chua xót chất chứa trong lòng anh ta.
Anh biết rõ, đó vốn chẳng phải cuộc sống mà Mã Siêu mong muốn, bọn họ giống nhau ở điểm đều là người không cam tâm bị người khác chi phối, Mã Siêu ở lại Hoàng tộc họ Phùng sẽ luôn bị Hoàng tộc họ Phùng quản thúc.
Điều quan trọng nhất là, anh ta sẽ phải rời xa Ngải Lâm.
Hai người đều trầm mặc, lát sau, Dương Chấn mới lên tiếng: “Vậy cậu có từng nghĩ đến, nếu cậu và bé Tĩnh An đều ở lại Hoàng tộc họ Phùng thì chị Lâm phải làm sao bây giờ?” “Nếu đồng thời mất chồng mất con, chị ấy sẽ phát điên mất, cậu không biết được chị Lâm đã vất vả thế nào mới sinh được bé Tĩnh An”. “Đối với một người mẹ, mất đi đứa con còn đang bú sữa là một chuyện vô cùng tàn nhẫn”.
Mã Siêu đau đớn nhắm mắt, đây cũng là nguyên nhân khiến anh ta không thể nhanh chóng hạ quyết tâm thừa nhận thân phận của mình.
Anh ta cũng rất yêu đứa con chưa từng gặp mặt ấy, nhưng anh ta hiểu, so với tình yêu của anh ta dành cho bé, tình yêu của Ngải Lâm với bé vĩ đại hơn nhiều. Mất chồng đã là nỗi tuyệt vọng đủ lớn với Ngải Lâm, nếu lại khiến cô ấy mất đi bé Tĩnh An, chỉ e Ngải Lâm sẽ thật sự phát điên. “Anh Chấn, em không biết nên làm gì bây giờ, em thực sự không biết nữa!”
Mã Siêu bỗng ôm đầu, vẻ mặt đau đớn, giọng cũng nghẹn ngào.
Thấy người anh em của mình đau khổ đến vậy, lòng Dương Chấn cũng rất khó chịu, anh vỗ vai Mã Siêu, an ủi: “Chúng ta cùng tính toán lại chút, xem có cách nào thích hợp hay không”.
Mã Siêu vội ngẩng lên nhìn Dương Chấn, ánh mắt tràn ngập mong đợi: “Anh Chấn, anh có cách nào à?”
Dương Chấn cười khổ: “Nếu tôi có biện pháp thì đã nói cho cậu biết rồi”. Mã Siêu lại thất vọng cúi xuống, hai người cùng rơi vào trầm mặc.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!