Chương 2412:
Bởi vì bên dưới pho tượng đá kia chính là mật thất lão ta bế quan tu hành, chuyện này ngoại trừ lão ta ra thì không ai biết.
Thế nhưng bây giờ, ông lão mặc áo vải này chỉ tuỳ tiện ra tay một cái thôi đã có thể đánh nát tượng đá ấy, không biết ông cụ làm vậy là vì biết bên dưới tượng đá mới là nơi bế quan tu hành của lão ta hay là do thấy pho tượng đá ấy không hợp mắt thật?
Nếu như chỉ vì thấy pho tượng không hợp mắt thì cũng thôi, thế nhưng lỡ như ông cụ biết bí mật dưới pho tượng đá kia thì sao?
“Nếu như tôi nhớ không lầm thì pho tượng đá này đã năm đó từ trăm năm trước rồi. Nhưng mà trăm năm qua đi, tôi chưa từng nghe nói pho tượng này được tu sửa, không biết vì sao nó còn có thể sừng sững không ngã như còn mới thế?”
Ông lão mặc áo vải thình lình nhìn về phía người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp, cười ha ha hỏi.
Một câu hỏi đơn giản bâng quơ như chỉ là “Hôm nay ăn gì thế?” của ông lão mặc áo vải lại làm cho người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp hoảng hốt. Quả nhiên kết quả đúng như những gì lão ta suy đoán, ông lão mặc áo vải này đã biết bên dưới tượng đá chính là nơi mình bế quan tu hành rồi.
Nơi đó cất giấu bảo bối cả đời này của lão ta, nếu như thật sự bị người khác phát hiện, tâm huyết cả đời của lão ta coi như mất trắng.
Tượng đá kia trăm năm vẫn sừng sững không ngã mà không cần tu sửa gì là vì mỗi ngày lão ta đều bí mật tu luyện trong mật thất bên dưới.
Tượng đá được tắm trong khí thế võ thuật qua bao năm trước mặt mọi người, không bị mưa tuyết ảnh hưởng, mới có thể bảo tôn một cách hoàn chỉnh lâu như vậy.
“Không phải ông muốn giết cậu ấy à? Sao còn chưa ra tay thế?”
Ông lão mặc áo vải bỗng nhiên nghi hoặc hỏi người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp, tựa như ông ấy thật sự cảm thấy khó hiểu lắm vậy.
Nhưng nghe ông cụ nói vậy, säc mặt của người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp càng thêm khó coi. Bây giờ lão ta đã rơi vào tình cảnh cưỡi hổ khó xuống, hiển nhiên đối phương đến đây vì Dương Chấn, nếu như lão ta dám giết Dương Chấn thì chắc chản đối phương sẽ ra tay với lão ta.
Thế nhưng ngay cả thực lực của ông lão mặc.
áo vải thế nào người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp cũng không rõ, thử hỏi lão ta biết phải ra tay thế nào?
Then chốt là, ông lão mặc áo vải đã biết nơi tu hành cất giấu vô số bảo vật của lão ta. Nếu để ông cụ sống sót rời đi, người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp sẽ ăn không ngon ngủ không yên.
Dương Chấn nhân cơ hội này cố gắng vận chuyển Đại Đạo Thiên Diễn Kinh để khôi phục thể lực. Chỉ cần bản thân không chết, anh tin rằng rồi sẽ có một ngày mình có thể tới Hoàng tộc họ Diệp, tự tay chém giết người bảo vệ này.
Người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp nhìn chằm chằm ông lão mặc áo vải, trong lòng cũng đầy đấu tranh. Ông cụ này nhìn có vẻ như thật thờ ơ, bình thản nhưng lại khiến cho lão ta cảm nhận được một áp lực hết sức to lớn.
“Sao vậy? Sao còn chưa làm đi?”, ông cụ mặc áo vải lại mỉm cười.
Người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp mở miệng hỏi: “Ông muốn bảo vệ cậu ta thì được thôi, nhưng chí ít hãy nói cho tôi biết rốt cuộc ông là ai đi chứ?”
Ông cụ nở nụ cười châm biếm: “Tôi có nói muốn bảo vệ cậu ấy đâu, không phải tôi đã bảo ông cứ giết cậu ấy đi rội sao? Còn việc tôi là ai thì ông không cần biết, vì dù có nói thì cái tên này.
ông cũng chưa từng nghe qua”.