Chương 2390:
Nghe người của nhà họ Đường nói thế, sắc mặt Dương Chấn trở nên rất cổ quái, nhưng anh cũng không giải thích gì nhiều, anh muốn xem xem, người đứng đầu gia tộc họ Đường này rốt cuộc có ý gì.
Lúc này, trán Đường Đức Vũ đã lấm tấm mồ hôi lạnh, bởi vì lão ta bỗng nhận ra một điều khiến lão ta cảm thấy sợ hãi tột cùng.
Một tuần trước, trên đỉnh Yến Sơn ở Yến Đô, lão ta chính mắt nhìn thấy cảnh tượng Dương Chấn đấu với Diệp Lâm, chẳng qua khi đó lão đứng quá xa, không nhìn rõ mặt mũi Dương Chấn.
Mặc dù không thấy rõ mặt mũi nhưng lão ta cũng có chút ấn tượng, nay nhìn lại người thanh niên vừa tuyên bố sẽ phá đổ Hoàng tộc họ Diệp ở trước mặt mình, lão ta chợt cảm thấy quen thuộc vô cùng.
Bóng dáng người thanh niên trước mắt này dần dần trùng khít với bóng hình vị cao thủ Dương Chấn từng đấu một trận long trời lở đất với Diệp Lâm ở trên đỉnh Yến Sơn.
Lại nhìn sang Lý Trọng đứng bên cạnh Dương Chấn, người này chính là một cao thủ Siêu Phàm Cảnh, trừ người này ra, còn có hai anh em họ Tống, trên người cũng tràn ngập một hơi thở võ thuật cực kì đáng sợ.
Đường Đức Vũ chính là một cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong, mặc dù chưa từng đấu với cao thủ Siêu Phàm Cảnh nhưng lại vô cùng quen thuộc với hơi thở của cao thủ Siêu Phàm Cảnh.
Lão ta bỗng nhận ra một điều, không chỉ Lý Trọng là cao thủ Siêu Phàm Cảnh mà cả hai anh em họ Tống đứng bên cạnh cũng là những cao thủ Siêu Phàm Cảnh.
Một thanh niên có ba cao thủ Siêu Phàm Cảnh hộ tống bên cạnh, khắp Chiêu Châu này, trừ Dương Chấn ra thì còn có thể là ai?
“Bố, bố còn do dự gì nữa ạ? Mau bắt thằng ranh kia lại đi”, Đường Hải thấy Đường Đức Vũ lặng người hồi lâu không nói gì, bèn vội thúc giục.
Đường Chấn cũng vội vàng nói: “Đúng vậy, bố, bố chỉ cần ra lệnh một tiếng, mười hai cao thủ Thần Cảnh của nhà họ Đường ta sẽ đồng loạt ra tay, nhất định có thể khống chế được nó”.
Ngay khi hai anh em kêu gào đòi bắt Dương Chấn lại, Đường Đức Vũ tức giận hét lớn: “Tất cả im ngay cho tôi!”
Quát con mình xong, lão ta vội vã bước tới, dưới ánh mắt khiếp sợ của bao người, Đường Đức Vũ quỳ cả hai gối xuống đất.
“Cậu Chấn, tôi có mắt như mù nên mới để người nhà họ Đường xúc phạm đến cậu, xin cậu rộng lượng tha cho chúng tôi một lần này!”
Đường Đức Vũ sợ hãi cầu khẩn.
Cảnh tượng này khiến tất cả người nhà họ Đường đều sợ hãi ngây ra, sắc mặt Đường Ức Nhu lập tức cứng đờ.
Nhìn Đường Đức Vũ quỳ xuống trước mặt mình, Dương Chấn cười như không cười nhìn chằm chằm đối phương, lão già này đúng là cũng có mắt nhìn, hiển nhiên đã nhận ra mình.
Lúc này, người kinh hãi nhất là Đường Ức Nhu, cô ta thật sự không ngờ ông nội mình, người đứng đầu nhà họ Đường – một trong những gia tộc hàng đầu ở Hoàng thành Diệp, lại bỗng nhiên quỳ xuống xin lỗi Dương Chấn.
“Bố, bố điên rồi sao? Mau đứng dậy!”
Sau giây phút đờ đân ngắn ngủi, Đường Hải vội vàng tiến lên, định kéo Đường Đức Vũ lên, chỉ là lão ta lại quyết không đứng lên, hơn nữa còn tức giận quát: “Khốn nạn, quỳ xuống cho tao!”
“Bố, bố sao vậy? Tại sao phải quỳ trước thằng ranh này? Gậu ta dám đắc tội Diệp Thiên Minh, còn dám thừa dịp để lẻn vào Hoàng tộc họ Diệp xem kịch, đợi cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp rảnh tay rồi, nhất định sẽ giết cậu ta”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!