Chương 2210:
“Bất kỳ một người nào có thể trở thành cao thủ Siêu Phàm Cảnh đều sở hữu huyết mạch vô cùng mạnh mẽ, người bình thường muốn bước vào Siêu Phàm Cảnh khó như lên trời. Cho dù là bốn Hoàng tộc lớn ở Chiêu Châu cũng không có mấy người đủ tư cách để đến cảnh giới đó, chứ đừng nói gì đến một người trẻ tuổi không đến ba mươi tuổi”.
Vẻ mặt Lý Trọng đầy căng thẳng: “E là thân thế của Dương Chấn không đơn giản chút nào, nhưng có thể khẳng định một điều rằng huyết mạch của cậu ta chắc chắn thuộc huyết mạch của gia tộc Cổ Võ, hơn nữa còn là loại gia tộc Cổ Võ có truyền thừa cực kỳ mạnh”.
Nghe thấy Lý Trọng nói những lời này, hai mắt Lý Giang Hùng mở to, trên khuôn mặt già nua tràn đầy sự bàng hoàng: “Bố, con nghĩ mãi mà không hiểu, nếu Dương Chấn có được bối cảnh vững chắc như thế thì sao từ nhỏ cậu ta lại khổ sở như vậy?”
“Dựa theo điều tra của bố, đúng là từ nhỏ Dương Chấn đã lớn lên tại gia tộc Vũ Văn, một trong tám gia tộc lớn ở Yến Đô. Trước khi tốt nghiệp đại học, cậu ta vẫn chỉ là một người bình thường, chưa luyện võ”.
“Tính ra thì chỉ có sáu năm, làm sao cậu ta có thể từ một người bình thường phát triển đến thực lực Siêu Phàm Cảnh như bây giờ chứ?”
“Cho dù trong cơ thể có huyết mạch của gia tộc Cổ Võ thì cũng đâu thể đạt được thành tựu võ thuật đáng sợ đến mức đấy trong thời gian ngắn thế này chứ?”
Lý Trọng hờ hững liếc nhìn Lý Giang Hùng, đáp lời ngay: “Bố chỉ có thể nói cho con biết, thế giới rộng lớn vượt xa những gì con có thể tưởng tượng. Con thấy bố có được thực lực Siêu Phàm Tứ Cảnh đã là hết sức mạnh mẽ, nhưng nói cho con nghe, trong gia tộc Cổ Võ có rất nhiều cao thủ Siêu Phàm Tứ Cảnh”.
“Ngay cả hai Hoàng tộc cổ xưa lớn cũng có không ít cao thủ như vậy, bố chỉ là ếch ngồi đáy giếng thôi”.
Trong lòng Lý Giang Hùng tràn đầy khiếp sợ. Thân phận và địa vị đích thực đã giúp lão ta biết không ít chuyện, nhưng hôm nay nghe được những lời này của Lý Trọng, lão ta mới ý thức được những chuyện liên quan đến võ thuật mà mình nắm được chỉ là da lông bên ngoài.
“Với quan hệ giữa Thượng Quan Nhu và Dương Chấn, chỉ cần Dương Chấn còn sống, cả đời chúng ta cũng đừng mong ngấp nghé đến Hoàng vị của Hoàng tộc Thượng Quan”.
Lý Trọng tiếp tục nói: “Đương nhiên, về sau cũng đừng nghĩ đến chuyện đó nữa. Việc quan trọng nhất đối với nhà họ Lý bây giờ chính là cần có mối quan hệ tốt với Dương Chấn. Mai này thân phận thực sự của cậu ấy được tiết lộ, nếu nhà họ Lý có được quan hệ tốt với cậu ấy thì kể cả khi không thể trở thành Hoàng tộc, địa vị của chúng ta ở Chiêu Châu cũng chưa chắc thấp hơn Hoàng tộc”.
“Bố yên tâm, con đã biết nên làm như thế nào”, Lý Giang Hùng vội vàng bảo đảm.
Lý Trọng cười lạnh: “Chỉ dựa vào con thì chưa đủ tư cách để tiếp cận Dương Chấn đâu. Không phải cậu ấy đã nói muốn bố nguyện trung thành và đi theo mình sao? Hi vọng cậu ấy sẽ không để cho bố thất vọng!”
Dứt lời, lão ta bỗng nhiên lấy một bình ngọc ra khỏi hốc tối trong căn phòng, cẩn thận từng li từng tí đưa cho Lý Giang Hùng, trong ánh mắt lộ ra mấy phần không nỡ.
“Mang viên đan dược này đưa cho Dương Chấn đi, sẽ có ích rất nhiều cho thương thế của cậu ấy”, Lý Trọng lại mở miệng nói.
Lý Giang Hùng cực kỳ ngỡ ngàng, không thể tin được: “Bố à, đây là bảo bối mà bố đã suýt mất mạng ở trong ngôi mộ kia mới lấy được mà, sao lại muốn tặng cho Dương Chấn?”
Lý Trọng hờ hững liếc nhìn Lý Giang Hùng: “Đừng keo kiệt như vậy. Viên đan dược này đúng là rất quý giá, nhưng đưa cho Dương Chấn thì có thể sẽ giúp chúng ta đạt được tình hữu nghị với cậu ấy. Giá trị của Dương Chấn vượt xa giá trị của một viên đan dược”.
Có thể người khác không rõ giá trị của viên đan dược trong bình ngọc này, Lý Giang Hùng thì lại rất hiểu.
Lúc trước Lý Trọng phải trải qua một phen cửu tử nhất sinh mới lấy được một số bảo bối từ trong ngôi mộ kia, và viên đan dược này chính là một trong số đó.
Dựa theo ghi chép trong ngôi mộ, viên đan dược này có tác dụng khởi tử hồi sinh, đem lại lợi ích rất lớn cho người ở cả Siêu Phàm Cảnh.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!