Từ sau khi xuyên từ thế giới kịch bản trở về, Đỗ Thanh Thanh nghỉ ngơi một thời gian kha khá.
Cũng thuận lợi từ thực tập sinh lên chính thức, tiền lương cao gấp hai, ngũ hiểm nhất kim*, ngay cả đồng phục cũng được chuyên môn đổi thành bộ mới.
*ngũ hiểm nhất kim [五险一金
]: 5 loại bảo hiểm xã hội và 1 quỹ tiết kiệm nhà ở; một loại đảm bảo đãi ngộ cho người lao động của công ty/xí nghiệp.Thậm chí còn phá lệ có văn phòng nhỏ của riêng mình.
Cách gian phòng của Mạc Dĩ Thiên rất gần, ra cửa rẽ phải chưa tới mấy mét là có thể nhìn thấy.
Giống như lời hai người lúc trước, bởi vì đã phải trải qua gian nan hiểm trở nguy cơ khốn khổ quá nhiều, cơ hồ đã vượt qua hết mọi cực khổ gian lao, cho nên ngày tháng về sau nhất định sẽ càng tốt đẹp hơn.
Thật đúng là khiến người vui vẻ quá chừng.
Đỗ Thanh Thanh cười rộ lên, vươn tay sửa sang lại văn kiện trên bàn, sau đó đứng lên, cầm lấy bình nước nhỏ bên cạnh chạy tới toilet, rót đầy một bình quay trở về chuẩn bị tưới rau dưa.
Đúng rồi, không phải hoa, mà là rau dưa.
Đỗ Thanh Thanh trước kia trồng khoai tây trồng ra thói quen, thân thể còn tàn lưu bản năng, mấy ngày mới về kia quả thực giống cái đồng hồ báo thức, đến giờ liền tỉnh.
Chỉ mới sáu bảy giờ, trời mới tờ mờ sáng.
Mạc Dĩ Thiên ấn đều ấn không được, vừa hỏi nàng muốn đi làm cái gì, thế nhưng được đến câu trả lời nói là muốn xuống ruộng nhìn xem khoai tây.
Làm cho người ta đều phải bật cười.
Ôn nhu giảng giải cho nàng: "Thanh Thanh, hiện tại không có khoai tây cần chăm sóc, không cần dậy sớm như vậy, ngủ tiếp một lát đi."
Thật vất vả mới dỗ dành người an ổn, nhưng bản thân lại không ngủ theo, ngược lại lấy ra di động, nhờ người đem về cho nàng thật nhiều loại rau dưa thích hợp trồng trong nhà, từng hàng từng hàng sắp vào trong văn phòng.
Cái này làm Đỗ Thanh Thanh vực dậy sức sống, hoàn thành công tác xong liền bắt đầu vui vẻ tưới đồ ăn, nhìn đồ ăn lớn không sai biệt lắm thì hái xuống, để dành đó hôm nào cùng Mạc Dĩ Thiên nấu bữa lẩu.
Ngày tháng trôi qua cũng thực dễ chịu lại vui sướng.
Nhưng mà dường như có hơi nhàn quá, rốt cuộc sau khi từ thế giới kịch bản trở về Đỗ Thanh Thanh cũng không lại xuyên qua thế giới nào nữa, đại khái là Mạc Dĩ Thiên sợ nàng quá mệt mỏi, cho nên vẫn luôn cố ý muốn kêu nàng nghỉ ngơi một chút.
Suy cho cùng thì, người mà, đặc biệt là Đỗ Thanh Thanh nhà nàng, chung quy vẫn không thể ngồi yên được.
Đỗ Thanh Thanh xử lý xong công tác cũng đã tưới xong đồ ăn, mắt thấy sắp đến thời gian nghỉ trưa, liền tung ta tung tăng chạy tới văn phòng của Mạc Dĩ Thiên, cầm ghế dựa lại đây ngồi xuống bên cạnh nàng, nhìn nàng xử lý xong đống công tác ngập đầu.
Lúc này mới rốt cuộc mở miệng, lấy lòng kêu nàng: "Vợ ơi~"
Thanh tuyến kéo khá dài, nhẫn cưới trên tay lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời.
Khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, đáy mắt phản chiếu tia nắng long lanh lấp lánh, cả người trông xinh đẹp vô cùng.
Khiến người chẳng sợ chỉ liếc mắt một cái, trong lòng liền sẽ không tự giác được mềm xuống.
"Làm sao vậy?" Mạc Dĩ Thiên cười cười, thò lại gần hôn hôn gương mặt nàng, lại tùy tay lột quả quýt đút cho nàng, "Có chuyện gì muốn nói a?"
Nhưng quá hiểu biết nàng.
Đỗ Thanh Thanh ngay sau đó liền vung lên khóe miệng, vui vui vẻ vẻ dụi dụi nằm vào trong lòng ngực người ta, một bên ăn quả quýt một bên dùng ánh mắt chân thành tha thiết nhìn nàng: "Cũng không có gì, chỉ là muốn thương lượng với chị chút chuyện nho nhỏ."
Mạc Dĩ Thiên gật đầu: "Ừm."
"Em muốn lại làm cái nhiệm vụ." Đỗ Thanh Thanh nhỏ giọng lẩm bẩm, có điểm ngượng ngùng, "Em mỗi ngày đều sửa sang lại văn kiện quá nhàm chán, nếu cứ tiếp tục như vậy cả người đều sẽ phải phế đi thôi."
"Lại nói chị đây là thiên vị quá công khai!" Nàng nói, vươn tay đút vào miệng Mạc Dĩ Thiên một múi quýt chặn lời chị, "Trong công ty nhiều tai mắt như vậy, ảnh hưởng không tốt đâu à nha."
Thế nhưng còn lấy công ty để nói chuyện này.
Mạc Dĩ Thiên nghe vậy khóe miệng không khỏi lại giương lên một chút, an an tĩnh tĩnh ăn xong miếng quýt, sau đó lại mở miệng: "Cho nên Thanh Thanh muốn thế nào nha?"
"Phân cho em cái nhiệm vụ đi!" Đỗ Thanh Thanh nói, vùi mặt vào trong lòng ngực nàng cọ tới cọ lui, "Em không muốn nhàn rỗi nữa đâu~!"
Âm điệu vung cao, lời nói tràn đầy ý vị làm nũng.
Mạc Dĩ Thiên bị nàng nháo đến không có tính tình, giơ tay sờ sờ tóc nàng, nâng người từ lòng ngực ra hôn xuống hai ngụm.
Lúc sau mới nói: "Cũng không phải không thể."
Không nghĩ tới lại dễ nói chuyện như vậy.
Đỗ Thanh Thanh nghe thấy thế tức khắc vui vẻ, vội vàng sung sướng hôn lại nàng, sau đó lại cao hứng phấn chấn tìm nàng muốn xem kịch bản, chọn nửa ngày, cuối cùng chọn cái nhiệm vụ khó cấp độ trung.
"Vợ ơi chị xem cái này thế nào a?" Nàng nói, sợ Mạc Dĩ Thiên cự tuyệt, đáy lòng quả thực bất ổn, "Em xem kỹ rồi, kỳ thật cái này cấp độ tuy cao nhưng không có khó vậy đâu."
"Hơn nữa lại là nhiệm vụ hợp tác, em tuyệt đối có thể đảm nhiệm!"
"Chị duyệt cho em nha nha?"
Giống con chim nhỏ ríu rít nói không ngừng, đáy mắt cũng hàm chứa tràn đầy chờ mong, bộ dáng thực sự quá đáng yêu, vừa nhìn thấy liền biết là muốn đi vô cùng.
Đã nói đến nước này, sao có thể nhẫn tâm cự tuyệt nàng đây.
Vì thế Mạc Dĩ Thiên cuối cùng vẫn là đáp ứng, kêu nàng trở về làm tốt chuẩn bị, sáng mai truyền tống.
Quả thực khiến Đỗ Thanh Thanh vui vẻ hỏng rồi, giống đứa trẻ lần đầu tiên đi chơi xa nhà, suốt cả đêm không ngủ, sợ Mạc Dĩ Thiên quá nhớ mình, sáng sớm hôm sau còn ôm nàng dặn dò nửa ngày.
Phải ăn cơm đúng giờ uống nước đầy đủ, rảnh rỗi thì nhớ tới em, em cách hai ngày sẽ trở về một lần!
Nói thâm tình đến nỗi chính bản thân cũng không nhịn được mà hít hít cái mũi, kể cả trong lúc truyền tống đến thế giới mới cũng chưa thể điều chỉnh lại, đến tận lúc nhìn thấy hệ thống mới tốt hơn chút.
Không nghĩ tới lại trùng hợp như vậy, hệ thống lần này vẫn là Thống nhi nhà nàng!
Từ sau khi trở về từ thế giới kịch bản, hai người đã lâu không gặp nhau.
Đỗ Thanh Thanh rất nhớ nàng, lập tức lôi ra máy nói, cùng hệ thống hàn huyên một hồi lâu.
Hóa ra từ sau nhiệm vụ lần đó, hệ thống cũng đã thăng chức tăng lương.
Thậm chí còn thừa dịp trong khoảng thời gian nàng nghỉ phép đã hoàn thành một nhiệm vụ rất gian khổ, hiện giờ cũng coi như chạm tới nhân vật "già dặn" trong giới hệ thống, được các tiểu tân nhân kính ngưỡng.
"Tôi cá rằng cấp trên phái tôi tới nhất định là bởi vì coi trọng tôi, tín nhiệm tôi, cảm thấy tôi có thể bảo vệ cô thật tốt." Hệ thống nói, trong giọng nói mang theo tự hào cùng kiêu ngạo, "Cô cứ yên tâm đi Thanh Thanh, tin tưởng chị đây tuyệt đối không sai."
"Phải phải phải." Đỗ Thanh Thanh bất đắc dĩ lại muốn cười, khóe miệng sau đó cũng giương lên.
Lại cùng hệ thống hàn huyên một lát, sau đó lúc này mới bắt đầu tìm hiểu nhiệm vụ, muốn biết kế tiếp cần làm gì.
"Tôi nhìn xem nào." Hệ thống theo tiếng nói, tùy tay mở ra màn hình điều khiển, "Cô lần này chọn nhiệm vụ hai người à, không biết phân đến đây là đồng nghiệp nào nữa."
"Hiện tại nhiệm vụ của chúng ta là tìm gặp mặt nàng, cùng trao đổi với nhau một chút, sau đó......"
Nói còn chưa dứt lời, đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Đỗ Thanh Thanh nghi hoặc, vội vàng hỏi: "Làm sao vậy Thống nhi."
"Ờm....." Hệ thống hơn nửa ngày mới cất lời, quả thực cạn lời cứng họng, "Cô nhìn ra sau đi."
Nói cho hết lời, Đỗ Thanh Thanh cũng làm theo quay đầu lại nhìn.
Trong thế giới nhiệm vụ lúc này vừa lúc là chạng vạng, mặt trời vừa xuống núi không lâu, đèn đường theo thứ tự sáng lên, ánh sáng màu vàng nhạt điểm xuyết bóng tối xung quanh, hết thảy mọi vật đều dường như dần trở nên ôn nhu xinh đẹp.
Đặc biệt là người đứng dưới ánh đèn đằng kia.
Là Mạc Dĩ Thiên.
Chị vợ nhà nàng thế nhưng cũng đi theo tới đây kìa.
Đỗ Thanh Thanh kinh hỉ lại mờ mịt, vội vàng chạy nhanh tiến đến ôm lấy nàng, vừa muốn mở miệng nói chuyện, lại đột nhiên liếc mắt tới nhìn thấy tấm thẻ chỉ khi làm nhiệm vụ mới mang theo.
Cho nên...... Một người khác hóa ra là chị.
Trách không được nàng lại yên tâm cho mình đi như vậy.
Đỗ Thanh Thanh thấy thế tức khắc đáy lòng ấm áp, cả người còn có điểm ngượng ngùng, ngay sau đó liền vòng tay ôm lấy cổ nàng, cũng thật cẩn thận ôn ôn nhu nhu hôn lên môi nàng thật nhiều ngụm.
Không đợi tiến hành đến bước nói chuyện kia, mosaic đã tung bay mịt mù.
Hệ thống: "......"
Nàng thở dài, sầu quá chừng, bất đắc dĩ chỉ có thể xoay người cầm túi khoai lát, răng rắc cắn giải quyết bất mãn của bản thân.
Cũng nghe một hệ thống khác thành lập liên hệ với mình, có vẻ là người mới, vừa online liền ngoan ngoan ngoãn ngoãn nói: "Chào tiền bối ạ, mong được chỉ giáo nhiều hơn!"
Hệ thống gật gật đầu: "Được rồi được rồi, đằng ấy cũng vậy."
Liền như vậy ngươi tới ta đi khách sáo vài câu, ngay sau đó lại nghe hệ thống kia mở miệng, giống như còn chuẩn bị cả notebook lấy ra ghi chép, có tiếng lật trang giấy truyền qua ống nghe: "Tiền bối em muốn hỏi một chút, chúng ta làm hệ thống thì quan trọng nhất là cái gì nha?"
Cái gì à.
Hệ thống nghe vậy theo bản năng giương mắt nhìn nhìn màn hình trước mặt.
Sau một lúc lâu mới từ từ phun ra một câu: "Trước tiên làm quen với mosaic đi."