Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Ác Độc Nữ Xứng Là Nữ Chủ Đầu Quả Tim Sủng

Tai nghe nữ nhân đưa qua vừa thấy liền biết chính là đồ hiệu quý giá, bất luận là khuynh hướng cảm xúc hay âm điệu tất cả đều đặc biệt rất tốt.

Thanh âm kia quả thực giống như là ở không gian ba chiều, dường như ca sĩ đang trực tiếp đứng ngay bên cạnh nàng ngâm xướng lên.

Mấu chốt nhất...... Ca sĩ thế nhưng lại là chính nàng.

Đỗ Thanh Thanh hít sâu một hơi, trong lúc nhất thời quên mất tiếng sấm, bị giọng ca "Bản sắc dân tộc tuyệt vời nhất" trong tai nghe làm cho ngăn không được đỏ mặt, hơn nửa ngày chỉ dám cúi đầu đứng tại chỗ, căn bản không dám giương mắt lên nhìn.

Nhưng mà ngoại trừ thẹn thùng, trong lòng kỳ thật còn cất giấu không ít nghi vấn.

—— bài hát này rốt cuộc như thế nào lại ở đây?

Như thế nào lại, giống y đúc lần trước nàng ở hoa viên nhỏ hát cho Miên Miên nghe quá vậy?

Đỗ Thanh Thanh từ bé đã bị trật nhịp, khi còn nhỏ dựa vào vẻ đáng yêu được tuyển vào ban hợp xướng, còn được an bài ở vị trí trung tâm hàng đầu tiên, thật sự là đỉnh cao nhân sinh tâm điểm quần chúng.

Vốn dĩ rất vui vẻ, nhưng tiền đề là đừng cất giọng....

Đỗ Thanh Thanh ngày hôm sau đã bị xếp xuống dưới.

Nàng thở dài, tuy nói lúc ấy tuổi còn nhỏ, nhưng cũng có thể miễn cưỡng đoán ra được chút ít, kế tiếp lại thông qua một chút sự tình được đến nghiệm chứng, cuối cùng cũng chấp nhận bản thân mình lúc hát sẽ lạc nhịp đến tuốt tận bắc cực.

Vì thế từ đó về sau, ngoại trừ một ít người có quan hệ đặc biệt thân mật, nàng đều sẽ không lại dễ dàng há mồm.

Một khi đã như vậy, thì điện thoại của tiền bối tại sao lại có bản ghi âm giọng của mình?

Đỗ Thanh Thanh càng nghe càng mê man, rốt cuộc vẫn là không nhịn được chậm rãi ngẩng đầu lên, mắt trông mong nhìn gương mặt nữ nhân, đáy mắt mang theo tràn đầy lòng hiếu kỳ.

Dường như là tâm hữu linh tê*, nữ nhân cũng vừa lúc này nhìn lại đây, tầm mắt hai người thế nhưng trực tiếp va chạm lẫn nhau.

*tâm hữu linh tê: đầy đủ là "Tâm hữu linh tê nhất điểm thông" tức 'lòng có linh thiêng (như sừng tê giác-loài vật thần dị) sẽ thông cùng một điểm'; hiểu đơn giản là tâm ý tương thông.

Một lát sau, nữ nhân dẫn đầu mở miệng, giọng nói như cũ thực dễ nghe, đáy mắt cũng vẫn luôn mang theo ý cười ôn nhu, hỏi Đỗ Thanh Thanh: "Làm sao vậy Thanh Thanh?"

"Không sao." Đỗ Thanh Thanh cũng vội vàng hướng nàng cong khóe miệng lễ phép cười cười, giơ tay chỉ chỉ công ty, vừa nói chuyện vừa chậm rãi tiến bước, "Chỉ là có chút tò mò."

"Điện thoại của tiền bối sao lại có.... bản ghi giọng của em a?"

Lời này hỏi rất nhỏ, phỏng chừng là sợ hãi tiền bối cảm thấy mình không lễ phép, cho nên ngay cả âm cuối cũng đè nặng ép xuống.

Thân thể cũng vậy, trước sau như một cùng nàng duy trì một cái khoảng cách lễ phép lại xa cách.

Ánh mắt của nữ nhân tại đây một giây có chút âm trầm, qua một lát mới nói: "Là sinh nhật năm trước Thanh Thanh hát cho chị nghe."

"Năm trước?" Đỗ Thanh Thanh nghe vậy liền lẩm bẩm, nghiêng đầu hồi ức một lát, lại như cũ không thể tìm được tin tức gì hữu dụng, dường như đột nhiên mất trí nhớ, thế nhưng cái gì cũng đều không nhớ nổi.

Loại cảm giác này thật sự khiến người ta khó chịu, đáy lòng thực hoảng thực hoảng.

Nếu không lại hỏi lại đi.

Đỗ Thanh Thanh trầm mặc một lát, cuối cùng lại lần nữa đánh bạo nhẹ nhàng mở miệng.

Nhưng, lúc này lại hiển nhiên không cần nữa.

Ca khúc trong bất tri bất giác đã được xướng đến cuối rồi, kế tiếp sau là một đoạn trống không thật dài, không biết người trong đó rốt cuộc đang làm cái gì, thế nhưng đã im lặng thật lâu thật lâu.

Ước chừng đến tận khoảng nửa phút sau, bên tai mới lại lần nữa vang lên âm thanh.

Là cái giọng nữ, phi thường đặc biệt quen thuộc, vừa nghe liền biết chính là giọng của tiền bối, so với ngày thường càng thêm nghiêm túc và ôn nhu, mang theo tiếng cười.



Là câu hứa hẹn, đặc biệt muốn nói cho nàng nghe một câu hứa hẹn.

—— "Chị bảo đảm, về sau mỗi một cái sinh nhật đều sẽ cùng Thanh Thanh ở bên nhau."

Dễ nghe, vô cùng dễ nghe, khiến người không thể hiểu được mà đau xót chóp mũi.

Tựa như cái chìa khóa.

Dường như nhẹ nhàng mở ra cái gì đó.

Đầu quả tim Đỗ Thanh Thanh căng chặt, đột nhiên có điểm trầm mặc.

-

Đã lâu không trở lại, Đỗ Thanh Thanh căn bản cũng không biết tin tiền bối thăng chức, thẳng đến khi thấy chị đi vào một gian văn phòng vừa rộng rãi lại xa hoa, nhìn đến tấm bảng trên cửa mới cuối cùng phản ứng lại đây.

Vì thế vội vàng cong lên một nụ cười, tràn đầy sung sướng nói chúc mừng, thật lòng thiệt tình vui vẻ thay cho nàng.

Hóa ra chị ấy thực sự làm được nha.....

Đỗ Thanh Thanh chớp chớp mắt nhìn về phía cây xanh bên cạnh bàn, suy nghĩ cũng đã bay tới một buổi trưa thật lâu thật lâu trước kia.

Lúc ấy tới gần cuối kỳ, tiền bối lớn hơn nàng hai khối cũng sắp phải tốt nghiệp rồi.

Đỗ Thanh Thanh thời học sinh cùng nàng quan hệ rất tốt, thấy nàng sắp phải đi thật sự luyến tiếc, cũng liền phá lệ cúp học, cùng tiền bối tìm đến bên bờ đê con sông nhỏ ngồi xuống, khổ sở lại lưu luyến nói một đống lớn lời chúc mừng và dặn dò sắp chia tay.

Thời gian lâu lắm, một ít chi tiết cụ thể đã không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ bản thân còn rất vui vẻ cùng chị ấy chuẩn bị một cái kịch bản.

Biết ba của chị là người của Cục Hài Hòa, cũng biết chị ấy trong tương lai chỉ sợ là sẽ muốn kế thừa gia nghiệp.

Sợ rằng về sau sẽ không gặp, cho nên dứt khoát ngây ngốc muốn trước tiên giúp tiền bối rèn luyện rèn luyện, không nghĩ tới những cái thế giới xuyên qua đó kỳ thật đều là chân thật tồn tại, nào có kịch bản gì.

Đỗ Thanh Thanh một hồi nhớ tới bản thân khi đó liền có điểm muốn cười, mặc dù sớm đã nhớ không nổi lúc ấy cả hai nói gì, nhưng lại như cũ có thể hồi tưởng lại tâm tình khi đó.

Rất sung sướng, đặc biệt vui vẻ vui sướng, ngay cả ly biệt bi thương đều bị hòa tan không ít, thẳng đến khi vừa về đến nhà mới nhớ tới òa khóc, còn nói về sau nhất định phải giữ liên lạc thường xuyên gặp mặt.

Có lẽ là ông trời chiếu cố đi, không nghĩ tới cách thời gian lâu như vậy các nàng lại một lần nữa trở thành đồng nghiệp, tiền bối cũng giống như khi đó hai người mong chờ, đã thật sự thành công ngồi lên vị trí hiện tại.

"Thật đáng mừng ~" Đỗ Thanh Thanh cười cười, rũ đầu tìm kiếm trong túi một trận, vốn định gửi tặng bao lì xì cho nàng, rồi lại ý thực được tiền tệ ở hai thế giới không giống nhau, bất đắc dĩ thở dài.

Bất đắc dĩ, chỉ có thể tháo xuống vật trang trí ở di động của mình xuống.

Là một chuỗi những viên pha lê thủy tinh xinh xắn, màu hồng nhạt và vàng nhạt đan xen lẫn nhau, như nhuộm bởi ánh mặt trời, lúc nào cũng phát ra quang.

"Đừng ghét bỏ......" Nàng nói, "Em tới quá gấp, đồ đáng giá gì cũng không mang, chỉ có thể tìm được cái này thôi."

Vừa nói vừa vươn tay đẩy đẩy dây trang sức kia lên phía trước, bởi vì quá mức khẩn trương, bên tai thậm chí nổi lên màu đỏ hồng nhàn nhạt.

Làm người nhìn liền không tự giác sẽ động tâm, đáy lòng cũng vô thức trướng đau.

Bản thân mình đã bao lâu rồi luôn dùng thân phận tiền bối vô dụng giao lưu với nàng? Lại đã bao lâu không cùng nàng đứng bên nhau nói với nhau nhiều như vậy.....

Nữ nhân nhắm mắt, yên lặng nâng tay cầm lấy món đồ vật kia đến, tỉ mỉ đặt ở trước mắt thưởng thức.

Có lẽ là, từ sau một ngày nọ, sau ngày em gặp tai nạn rồi mất trí nhớ đi.

Đêm đó người trước mắt vốn dĩ là muốn đến đây tìm nàng như đã hẹn, kết quả lại vô ý ở trên đường gặp chuyện ngoài ý muốn, mất rất nhiều máu, trải qua thời gian phẫu thuật rất dài.

Sau đó ngủ một giấc tỉnh dậy em lại đột nhiên quên mất rất nhiều chuyện, thậm chí cũng nhớ không được nàng, không chỉ quên hết đoạn năm tháng hai người đã từng đồng hành vượt qua, còn trong vô thức tỏ ra xa lạ với nàng.

Lúc ấy nữ nhân vừa khổ sở lại lo lắng, thực sự không nghĩ ra tại sao lại như vậy, thẳng đến hiện tại khi nàng dựa theo số hiệu giả thiết ở thế giới nhiệm vụ lặp lại chuyện này, cũng giống như Đỗ Thanh Thanh lúc ấy, cũng bị thương rồi mất trí nhớ, thật tâm thật cảm cảm nhận được tâm tình của người kia, bi thương lại bất an vượt qua mỗi một buổi đêm không thể ngủ.



Như thế xem ra, ngay lúc đó Đỗ Thanh Thanh có lẽ là tuyệt vọng đến cực điểm, cũng sớm đã thất vọng với nàng đến tận cùng đáy cốc.

Nữ nhân thở dài, nghĩ đến quá mức nhập tâm, cũng chưa kịp đáp lại.

Đỗ Thanh Thanh thấy thế tức khắc càng khẩn trương, nói chuyện cũng bắt đầu nói lắp, một hồi lâu mới lại thử mở miệng kêu nàng một tiếng: "Tiền bối có phải là chị không thích thủy tinh không nha..?"

Nàng nói, vội vàng tiếp tục cúi đầu lục lọi trong túi, gấp gáp muốn tìm những thứ khác: "Em còn có vòng tay nhỏ nữa nè, còn có móc chìa khóa, ví tiền lẻ......"

Thực hoảng.

Thực mau lại khiến nữ nhân bị chọc cười.

"Không có, chị rất thích." Nàng lắc đầu, chậm rãi lấy di động của mình ra, dưới cái nhìn chăm chú của Đỗ Thanh Thanh lập tức treo chuỗi hạt kia lên, "Thật xinh đẹp a."

"Chị rất thích."

Nói xong, lại lần nữa đem tâm tình của mình nghiêm túc lặp lại một lần với nàng.

Nhưng lần này, lại rõ ràng là nhìn đến mặt Đỗ Thanh Thanh.

-

Có lẽ là đã biết được nàng tới chơi, thư ký thực mau gõ cửa tiến vào giúp hai người pha trà, lại dựa theo lời của nữ nhân lấy tới rất nhiều tư liệu.

Phân loại rất nhiều, một phần là phân tích nguyên nhân liên quan vì sao kịch bản lại đột nhiên thay đổi hướng đi, một phần là một số biện pháp có khả năng sẽ được áp dụng về sau.

Mà còn lại là một chút phục chế lại về vụ tai nạn của cha mẹ Đỗ Thanh Thanh ngày xưa.

"Nội dung bọn chị tra được cũng không nhiều." Nữ nhân nói, tùy tay bưng ly trà nóng trước mặt mình đến đưa cho Đỗ Thanh Thanh, "Hiện giờ hung thủ vẫn chưa bắt được, một ít nội dung còn lại đều là cơ mật."

"Nhưng mà nhanh thôi." Nàng nói, theo bản năng nhìn về phía mấy con số chớp nháy trên màn hình, nghiêm túc phun ra mấy chữ, "Cảnh sát bên kia gần đây điều tra ra rất nhiều tiến triển lớn, mặc dù đã lâu như vậy, nhưng nhất định sẽ bắt được hung thủ."

"Chị bảo đảm với em."

Lời này nói thực kiên định, khiến người nghe liền sẽ không tự giác mà an tâm.

Đỗ Thanh Thanh thở sâu gật gật đầu, lúc này mới cuối cùng thu hồi lại tầm mắt khỏi tư liệu, vô cùng thành khẩn cảm tạ người trước mặt.

Trầm mặc một lúc lâu sau, lại lần nữa mở miệng, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Hy vọng hung thủ trong thế giới kịch bản cũng có thể mau chóng bắt được."

Nàng nói, biểu tình vẫn luôn thực nặng nề: "Cũng hy vọng toàn bộ mọi chân tướng đều có thể được đưa ra ánh sáng, hy vọng đôi vợ chồng kia không chết oan uổng, cũng hy vọng...... Miên Miên có thể sớm hồi phục ký ức một chút."

Ngữ khí thực nhẹ, mang theo ý vị khẩn cầu, thật sự là đáng thương cực kỳ.

Nữ nhân thấy thế đầu quả tim đột nhiên co rút đau đớn một chút, nhìn khuôn mặt Đỗ Thanh Thanh, thật sự rất muốn tiến lên ôm nàng một cái.

Nhưng rốt cuộc vẫn là kiềm lại nhắm mắt nhịn xuống, đem tất cả tình cảm chôn giấu vào đáy mắt, một lát sau cuối cùng gật gật đầu nhẹ giọng đáp lại nàng: "Nhất định là như vậy."

Tiện đà lại nói: "Thanh Thanh."

"Ừm?" Đỗ Thanh Thanh nghe tiếng thực mau ngẩng đầu lên nhìn về phía nàng, đáy mắt mang theo nghi hoặc mờ mịt, "Làm sao vậy tiền bối?"

"Không có gì, chỉ là đột nhiên phát giác hiện tại cũng đã muộn, cùng đi ăn một bữa cơm rồi hẵng đi." Nữ nhân nói.

"Cũng không phải không thể......" Đỗ Thanh Thanh cúi đầu nhìn đồng hồ, phát hiện cách thời gian hẹn với hệ thống còn khá lâu, vì thế thực mau đáp ứng lời nàng, "Tiền bối muốn ăn cái gì?"

"Cái lẩu đi."

Nữ nhân cười cười, nhẹ giọng nói.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!