Từ sau hôm kia, mấy ngày sau đó thời tiết vẫn luôn thực không tồi.
Tô Kỷ Miên trong khoảng thời gian này có chút bận, rốt cuộc cách thời gian nghỉ Tết không còn xa, chương trình học có điểm khẩn, hơn nữa còn có khóa học phòng vẽ tranh, cho nên chỉ có thể dành ra thời gian cùng Đỗ Thanh Thanh vào buổi cơm chiều.
Nhưng cho dù là như thế, Đỗ Thanh Thanh cũng vẫn rất vui vẻ.
Mỗi ngày có thể thấy bạn gái là được, cùng nhau trò chuyện tâm sự nắm nắm tay nhỏ, mệt mỏi cả ngày đều có thể tiêu tan.
Mà dư lại hơn phân nửa thời gian, chỉ đành dành cho đám khoai tây kia ——
Khoai tây nàng trồng cơ bản sắp có thể thu hoạch rồi.
Đỗ Thanh Thanh vui vẻ cực, mỗi ngày sung sướng chạy ra ngoài ruộng nhìn xem, mắt thấy cũng không sai biệt lắm, liền mau chóng liên hệ xe tải lớn, từng đám kéo chúng nó đến chỗ cần đi.
Cũng nhìn khoản tiền thanh toán nhảy vào tài khoản.
Vui sướng không hề nhỏ, vội vàng mở bản ghi nhớ ghi chú lại số tiền, một phần dùng để mua hạt giống đặt mua thiết bị mới, mà hơn phân nửa phần còn lại thì như cũ được dùng để dành cho Tô Kỷ Miên, coi như là tiền để dành cưới vợ, muốn để lại cho nàng sau này xuất ngoại đào tạo chuyên sâu.
"Cô tốt xấu gì cũng chừa cho tôi một xíu đi." Hệ thống nhìn thấy ủy khuất vô cùng, "Tôi mỗi ngày đều phải xem mosaic, không có công lao cũng có khổ lao mà."
"Chúng ta thương lượng tí đi." Nàng nói, "Cho tôi một chút tiền, xem như để mua đồ ăn vặt nha."
Ngữ khí nghe tới quả thực đáng thương.
Đỗ Thanh Thanh lập tức bật cười.
Gật gật đầu nói với nàng: "Yên tâm đi, như thế nào có thể thiếu cô, chút khoản tiền nhỏ nhoi này sao có thể chứng minh tình hữu nghị kiên cố bền chắc của chúng ta được!"
Nói cho hết lời, một khoản tiền "xoành" một tiếng trực tiếp được chuyển vào tài khoản.
Thanh âm này đúng là quá dễ nghe!
Hệ thống tức khắc vui vẻ chết đi được, vội vàng bắt chước Đỗ Thanh Thanh cũng bắt đầu ghi sổ, mới vừa làm xong đột nhiên nghe người này tung ra một vấn đề.
"Vậy cô tính toán xài thế nào?" Đỗ Thanh Thanh hỏi, "Thế giới hiện thực thì tiêu không được, thế giới kịch bản cô lại không ra được."
"Vậy nhờ người mua cho tôi là okay thôi." Hệ thống nghĩ nghĩ nói.
Đỗ Thanh Thanh: "Nhờ ai?"
"Cô đó." Hệ thống cười hí hí vui vẻ, "Tôi biết cô tốt nhất mà."
"Lại nói tôi cũng không phải bắt cô mua không." Nàng nói, đếm đếm tiền rồi truyền ra cho Đỗ Thanh Thanh, "Tôi đưa cô phí chạy chân."
Vẫn là lần đầu tiên hào phóng như vậy.
Đỗ Thanh Thanh nghe vậy gật gật đầu, còn rất kinh ngạc, thực mau cầm lấy xấp tiền cẩn thận đếm đếm.
Hay lắm, ngoại trừ tiền mua khoai lát, cuối cùng còn thừa 1 tệ. (1 tệ~3400đ)
Đỗ Thanh Thanh: "......"
Nàng tấm tắc miệng, cảm thấy phi thường bất mãn với hành vi này của hệ thống, ngay sau đó gập tiền bỏ vào trong túi, cũng đứng dậy.
"Đi làm gì đó?" Hệ thống hỏi, "Có phải đi kiếm khoai lát cho tôi không?"
"Đúng vậy." Đỗ Thanh Thanh gật gật đầu, khóe miệng giương lên đáy mắt mang ý cười, "Đi kiếm cho cô một phần thuần thiên nhiên không ô nhiễm."
Nói cho hết lời, trực tiếp đi ra ngoài ruộng đào lên mấy củ khoai tây thật to.
"......"
Xem ra là phí chạy chân đưa có hơi ít.
Hệ thống cân nhắc cân nhắc phản ứng lại đây, tự giác đuối lý cũng không dám nói thêm cái gì, không có biện pháp chỉ đành tự an ủi chính mình, không được ăn cái loại bán này thì ăn phần tự làm cũng như nhau thôi, dù sao tay nghề đầu bếp nhà Cận gia đều rất tài giỏi, làm ra khẳng định ăn ngon.
Nghĩ còn rất tốt đẹp, thẳng đến khi về đến nhà nhìn thấy Đỗ Thanh Thanh đeo tạp dề, xách đám khoai tay trực tiếp vào phòng bếp.
Túm lại ra là cô muốn tự làm sao!
Hệ thống tức khắc cả kinh, trước kia căn bản chưa từng thấy Đỗ Thanh Thanh làm món này, vô cùng sợ hãi, vội vã mở miệng khuyên can.
Nhưng mà đã muộn rồi, Đỗ Thanh Thanh sao có thể nghe lời nàng nói.
Mặc dù.... Nàng xác thật là chưa từng làm qua món khoai tây chiên ăn vặt này bao giờ.
Nhưng trên mạng đều có hướng dẫn không phải sao, học theo khẳng định liền biết.
Đỗ Thanh Thanh tự tin tràn đầy, thực mau bắc nồi bật bếp, dựa theo hướng dẫn trên mạng mân mê một hồi, nồi thứ nhất bị khét, nồi thứ hai chưa chín, đến tận nồi thứ ba mới miễn cưỡng có thể ăn, chỉ là mỗi một miếng đều có hình thù rất kỳ quái, như là bị nhiễm phóng xạ vậy.
Hệ thống: "...... Nếu không thì thôi bỏ đi."
Đỗ Thanh Thanh lắc đầu: "Không được, tôi sao có thể bị khó khăn đả đảo."
Nói cho hết lời, trực tiếp bắt đầu làm nồi thứ tư.
Không biết còn muốn biến thành cái dạng gì.
Hệ thống sợ hãi cực kỳ, không nghĩ lại phải chịu cái loại kích thích này thêm, lắc đầu nói tôi ăn nồi thứ ba là được, dù sao cũng chỉ là hình thù hơi khó coi, hương vị không kém ai.
Trốn tránh ý thức phi thường rõ ràng.
Cứ như vậy hoang mang rối loạn ăn xong, để rồi khi nhìn thấy nồi thứ tư mới bắt đầu hối hận.
Nàng thế nhưng làm cực kỳ hoàn mỹ!
Có lẽ là trải qua ba lần trước đã thu hoạch được không ít kinh nghiệm, lúc này đây Đỗ Thanh Thanh cẩn thận hơn những lần trước nhiều, lửa để vừa đủ, độ dày khoai lát thích hợp, ngay cả hình dạng cũng rất chăm chút, chọn đều là những miếng đẹp nhất.
Sao lại có thể như vậy chứ......
Hệ thống thật muốn khóc, lén lút khều Đỗ Thanh Thanh kêu hai tiếng, muốn tìm nàng xin mấy miếng ở nồi mới.
"Không cho." Đỗ Thanh Thanh cười cười, không để ý tới nàng, xoay người tìm cái túi lại đây, đem toàn bộ khoai lát cẩn thật cất vào trong, xách đi ra ngoài, "Cô nói không ăn mà."
"Lần này ai cũng không cho ăn." Nàng nói, đáy mắt tràn đầy ý cười vui vẻ, "Tôi muốn để lại cho Miên Miên ~"
-
Tối hôm qua mưa một trận, đến tận hôm nay nhiệt độ không khí vẫn thấp không ít.
Đỗ Thanh Thanh mở ra xe yêu đi đón Tô Kỷ Miên tan học, sợ nàng lạnh, lại tri kỷ giữa đường mua cho người ta ly trà sữa, tay trái trà sữa tay phải khoai lát, vui vui vẻ vẻ đứng ở cổng trường chờ nàng.
Cũng thật trùng hợp, lúc này vừa kịp giờ cơm, đám học sinh kéo nhau đi ra thành đoàn.
Đỗ Thanh Thanh giương mắt nhìn lại, trong nhóm học sinh kia nhìn thấy vài cặp đôi.
Mỗi người đều tay nắm tay vai sát vai, tươi cười đặc biệt ngọt.
Nam sinh đều rất soái, nữ sinh cũng đặc biệt xinh đẹp, có người trong tay cầm sách giáo khoa, hay là cõng cặp sách trên người, vừa ríu rít nói chuyện phiếm vừa vui vẻ vui vẻ đi ra ngoài.
Trên người bọc một mảnh hơi thở thanh xuân. Đam Mỹ H Văn
Làm cho Đỗ Thanh Thanh còn có điểm hoảng hốt, nhìn bọn họ lại mạc danh nhớ tới thời điểm đi học của mình trước kia, trong đầu cũng xét qua một ít hình ảnh vụn vặt.
Có chút hâm mộ, cũng vô thức nhìn nhiều một tí.
Thậm chí còn không cẩn thận nghe được một cặp đôi nói chuyện với nhau, hai người sắp đến gần chỗ nàng, sau đó đi ngang qua người nàng, tiếng cười đùa vui vẻ cũng theo gió tiến vào màng tai.
"Mình đã nói với cha mẹ rồi." Nam sinh nói, "Ngày mai cùng nhau về nhà một chuyến đi, gặp cha mẹ mình."
"Không phải sắp tốt nghiệp sao." Hắn nói, trên mặt treo nụ cười sung sướng, "Chúng ta tốt nghiệp xong sẽ kết hôn."
"Được a." Nữ sinh nghe vậy cười cười, sau đó lại nhẹ nhàng xoa nắn tay hắn, "Chỉ là mình có chút sợ hãi, hầy, bọn họ lỡ như không thích mình thì phải làm sao bây giờ?"
"Sẽ không." Nam sinh lắc đầu, rũ mắt hôn lên sườn mặt nữ sinh, "Cậu đáng yêu như vậy, ai lại không thích chứ."
"Cho dù có chuyện như vậy cũng không sao cả, trời sập xuống đã có mình đỡ, không cần sợ hãi........"
Nói đến nơi đây, nội dung kế tiếp đã hoàn toàn nghe không được.
Đỗ Thanh Thanh theo bản năng quay đầu lại xem, giữa ánh nắng chan hòa liếc mắt một cái đã thấy được dạt dào ý cười trên mặt nữ sinh.
Vô cùng hạnh phúc, đáy mắt cũng tràn đầy một mảnh sáng lấp lánh, cả người đều như là phát ra quang.
Cậu chàng này khẳng định ngày thường luôn đối xử với bạn gái của mình vô cùng tốt.
Đỗ Thanh Thanh chậm rãi quay đầu lại, nhìn đến khoai lát và trà sữa trong tay mình, đột nhiên hơi đỏ mặt, vô thức muốn giấu ra sau lưng.
Nhưng không thành công, Tô Kỷ Miên vừa lúc này ra tới, cũng trùng hợp liếc mắt một cái đã nhìn thấy nàng trong đám đông, giơ tay vẫy vẫy về phía nàng, cũng bước nhanh tiến đến.
"Chờ đã bao lâu?" Nàng hỏi, một bàn tay tiếp nhận mấy thứ Đỗ Thanh Thanh xách trên tay, một bàn tay khác nắm lấy tay nhỏ của Đỗ Thanh Thanh.
Sợ nàng lạnh, cho nên theo bản năng bao bọc cho nàng.
Chóp mũi Đỗ Thanh Thanh tại đây một giây không tự giác hơi cay cay một chút, lắc đầu nói: "Không lâu."
"Chúng ta cùng đi ăn cơm đi." Nàng nói, đi mau vài bước mở ra cửa xe dàn xếp Tô Kỷ Miên ngồi vào ghế phụ, ngay sau đó chính mình cũng ngồi xuống.
Giương mắt nhìn mấy đôi tình nhân trong tầm mắt, sau một lúc lâu đột nhiên nhẹ nhàng cúi đầu, yên lặng bắt lấy tay Tô Kỷ Miên, nắm chặt, kéo qua, chậm rãi nghiêm túc hôn một ngụm lên môi nàng.
"Yêu em." Nàng nói, ánh mắt nghiêm túc ngữ khí kiên định, muốn cho đối phương cảm giác an toàn.
"Thật sự rất rất yêu em!"
-
Bởi vì thời tiết thật sự quá lạnh, chẳng thể còn năng lượng làm việc gì khác ngoài ăn uống.
Vì thế nghĩ tới nghĩ lui, Đỗ Thanh Thanh cuối cùng vẫn chọn dẫn Tô Kỷ Miên đi ăn bữa lẩu, trùng hợp là ở cái nhà hàng lần trước, cũng trùng hợp ở vị trí giống như lúc trước.
Chỉ khác một điều là quan hệ của hai người đã xảy ra thay đổi, từ bằng hữu bình thường biến thành người yêu, một cặp đôi thân mật khắng khít.
Đỗ Thanh Thanh chỉ mới ngẫm lại liền cảm thấy đáy lòng ấm áp, đợi thịt trong nồi vừa mới chín liền mau chóng cầm đũa gặp vào trong chén cho Tô Kỷ Miên.
Lại không nghĩ Tô Kỷ Miên cũng làm y vậy, trong nháy mắt trước mặt liền nhiều thêm một "đồi núi" dạ dày bò.
Nàng vẫn luôn chiếu cố mình như thế.
Đỗ Thanh Thanh giương mắt nhìn nàng, không biết như thế nào lại nhớ tới những lời nam sinh kia nói phía trước.
Bảo rằng đã nói chuyện với cha mẹ rồi, muốn dành ra thời gian dẫn bạn gái về nhà, muốn giới thiệu nàng với người nhà, bất luận phát sinh chuyện gì đều sẽ có mình hỗ trợ chống đỡ.
Nhìn xem người ta, rồi lại nhìn tới mình.......
Đỗ Thanh Thanh thở dài, đột nhiên có chút trầm mặc.
Nàng trước kia là chưa bao giờ nói qua luyến ái, đối những việc này chỉ có chút hiểu biết cơ bản, cũng không phải thực am hiểu, hơn nữa cha mẹ nàng đã sớm qua đời, thế cho nên trong lòng nàng cũng không có mấy cái khái niệm lưu trình này.
Nhưng hiện tại không giống, ở thế giới này nàng có người nhà, nhưng ngoại trừ lần yến hội khiến người ta mất mặt kia, nàng chưa từng có một lần nào dẫn Tô Kỷ Miên về ngôi nhà ấy.
Ngay cả chuyện liên quan đến Cận cha Cận mẹ cũng rất khi nói với em ấy.
Miên Miên trong lòng đến tột cùng sẽ nghĩ như thế nào, nhất định sẽ...... Rất khó chịu đi.
Giây phút ý thức được điểm này, Đỗ Thanh Thanh lập tức cảm thấy áy náy.
Lặng lẽ nhìn Tô Kỷ Miên đang giúp mình thả đồ ăn vào nồi, sau một lúc lâu đọt nhiên hít một hơi thật sâu.
Buông đôi đũa trong tay, nghiêm trang nhìn vào đôi mắt Tô Kỷ Miên, ngay sau đó lời lẽ chính đáng mở miệng, nhưng rốt cuộc lại bởi vì trong lòng khẩn trương, lời nói ra vẫn có chút ngắt quãng.
Hỏi nàng: "Miên Miên, buổi tối ngày mai em có rảnh không?"
"Có muốn..... Cùng chị về nhà cũ một chuyến, gặp baba mama chị không?"
Tiếng nói vừa dứt, không khí tức khắc an tĩnh vài giây, Tô Kỷ Miên trước mặt một hồi lâu cũng không nói lời nào.
Đỗ Thanh Thanh dừng một chút, thực mau nhận thấy được vấn đề vừa rồi mình hỏi có chút đột ngột, im lặng một lát, vội vàng mở miệng hoang mang rối loạn cùng Tô Kỷ Miên bổ sung giải thích: "Chủ yếu là chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, chị lại chưa từng chính thức dẫn em đi gặp cha mẹ bao giờ."
"Dù sao cũng phải để bọn họ trước tiên gặp em một chút, cũng như để em gặp bọn họ một chút, hai bên cùng nhau làm quen một chút." Nàng nói, bởi vì quá mức khẩn trương, vô ý lộ tẩy ý đồ chân chính, "Suy cho cùng thì chị luôn muốn cùng em ở bên nhau cả đời."
"Cho nên muốn giới thiệu em với cha mẹ chị, để họ biết được thì ra Tô Kỷ Miên là một cô gái tốt như vậy nha." Nàng nói.
Câu nói kế tiếp, bởi vì không muốn Tô Kỷ Miên quá lo lắng, cho nên vẫn chưa nói ra, nhưng đáy lòng đã sớm kiên định tính toán.
Sau đó chị sẽ thực nỗ lực.
Nàng nghĩ.
Sẽ nỗ lực tranh thủ để có được sự đồng ý của bọn họ, có được lời chúc phúc của bọn họ, sau đó lại giới thiệu em với tất cả bằng hữu quen biết, sẽ cho em cả đời luôn hạnh phúc vui sướng.
Không cần che che giấu giấu trốn trốn tránh tránh, sẽ mãi vui vui vẻ vẻ sống dưới ánh mặt trời.
Chẳng sợ trời sập xuống cũng đã có chị đỡ.
Nàng trong lúc nhất thời suy nghĩ rất nhiều, phải sau một lúc lâu mới cuối cùng dám một lần nữa ngẩng đầu lên nhìn về phía Tô Kỷ Miên, đáy lòng có chút khẩn trương cũng có chút sợ hãi.
Đang lo lắng, đột nhiên thoáng nhìn thấy có miếng dạ dày bò bốc hơi sương mù sắp bay tới phía mình.
Đỗ Thanh Thanh theo bản năng há mồm cắn, nhìn kỹ mới biết được là Tô Kỷ Miên gắp cho mình.
Cũng nghe nàng thực mau đã mở miệng, nhất trí, cũng nói Như Ca ăn nhanh lên, mấy món trước mặt sắp nguội mất rồi.
Lời này vốn là đã ôn nhu đến cực điểm, nhưng nàng lại cố tình như là đoán được suy nghĩ trong lòng mình, nghiêm túc ôn nhu bổ sung thêm một câu.
Nụ cười vô cùng đẹp, đồng tử xinh đẹp cũng lấp la lấp lánh, giống như bên trong chứa đựng ánh sao.
"Cảm ơn Như Ca." Nàng nói, cánh tay trắng nõn xinh đẹp chậm rãi duỗi về trước, bắt được tay Đỗ Thanh Thanh ở phía bên kia bàn, câu môi lên mỉm cười, gật gật đầu nghiêm túc nói, "Em đã biết."
"Em cũng sẽ thực nỗ lực."