Một hồi videocall thế nhưng đã kéo dài gần hai mươi phút.
Ban đầu còn rất náo nhiệt, Đỗ Thanh Thanh tỉ mỉ chọn lựa quà tặng cho người ta, hứng thú bừng bừng giới thiệu, vui vui vẻ vẻ mua búp bê cầu nắng, một đường ôm chạy.
Quanh quẩn ở bên tai hơn nửa ngày đều là tiếng người tiếng gió cùng tiếng cười.
Nhưng sau đó, xung quanh dần dần an tĩnh lại.
Đỗ Thanh Thanh đi bộ về phía trước tìm cái ghế dựa ngồi xuống, làm giống Tô Kỷ Miên bắt đầu ngẩng đầu lên nhìn sao trời, sợ tâm tình nàng vẫn còn trùng xuống, vì thế không sốt ruột cúp máy, mà là như cũ đặt ở trước mắt.
Phải nói là rất thần kỳ, nàng ngồi ở đầu bên này, lại có thể nghe được tiếng gió thổi phiêu diêu ở bên kia.
Từng sợi từng cụm gió thổi, cùng với giọng nói của Tô Kỷ Miên truyền qua đây, quanh quẩn ở bên tai, mềm mại lại dễ nghe, hỏi nàng: "Cận tiểu thư không quay về sao?"
"Thời gian còn sớm." Đỗ Thanh Thanh nghe vậy theo bản năng lắc lư hai chân, cùng nàng câu được câu không trò chuyện, "Không nóng vội."
Nói cho hết lời, thực mau mở miệng hỏi lại: "Miên Miên thì sao?"
"Cũng không nóng vội." Tiếng nói vừa dứt, đầu bên kia liền truyền đến tiếng Tô Kỷ Miên trả lời, "Ngày mai là cuối tuần, cửa hàng thức ăn nhanh cũng nghỉ, không có chuyện gì làm."
"Như vậy a." Đỗ Thanh Thanh gật đầu, thoáng yên tâm chút, "Vậy Miên Miên phải nghỉ ngơi cho thật tốt."
"Thuận tiện cũng chúc em ngày mai thu hoạch được kinh hỉ." Nàng nói, như cũ chưa quên tận tâm tận lực an ủi người ta, "Tôi mới vừa tra lịch hoàng đạo, ngày mai chính là ngày lành đó!"
Không nghĩ tới Cận tiểu thư còn tin cái này.
Tô Kỷ Miên nghe vậy sửng sốt, càng thêm cảm thấy người trước mắt này thật không giống người thường, sau một lúc lâu cũng chậm rãi gợi lên khóe môi.
Cũng chưa phát biểu ý kiến gì, ngược lại mở miệng tươi cười ôn nhu, thuận theo lời nàng nói: "Như vậy sao, vậy mượn lời chúc của Cận tiểu thư đi."
"Hy vọng ngày mai thật sự sẽ là một ngày lành."
"......"
Khi ngây người thì thời gian trôi qua cũng thực mau.
Hai người ngồi ở tại chỗ hàn huyên một lát, chờ đến sau khi video kết thúc thế nhưng đã gần mười giờ, nơi xa truyền đến tiếng xe chạy như bay tới, Đỗ Thanh Thanh ngước mắt, mơ hồ có thể nhìn ra ngồi ở bên trong là Lưu thúc.
Xem biểu tình còn rất sốt ruột, trên mặt mang theo quan tâm.
Đỗ Thanh Thanh thấy thế sửng sốt, lúc này mới nhớ tới lúc ấy đi gấp, đã quên báo với hắn một tiếng.
Vì thế liền vội vàng đứng lên, hướng tới phía Lưu thúc vô cùng áy náy vẫy vẫy tay.
"Tiểu thư ngài như thế nào chạy tới nơi này?" Lưu thúc bước nhanh xuống xe, lấy áo khoác mang theo khoác lên trên người nàng, "Lúc này còn rất lạnh, ngài không bị đông cứng chứ?"
"Không có việc gì." Đỗ Thanh Thanh mau chóng lắc đầu, ngay sau đó lại hỏi, "Mọi người đâu?"
"Vẫn ở trước cửa hàng kia." Lưu thúc nói, chòm râu trên dưới run rẩy cùng nàng báo cáo, "Người quá nhiều không tiện hành động, tôi liền kêu bọn họ ở tại chỗ chờ, nếu thực sự có chuyện gì thì cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau."
"Như vậy a." Đỗ Thanh Thanh đáp, trong lòng tức khắc càng thêm ngượng ngùng, vội vàng nhờ Lưu thúc báo tin cho mọi người, kêu bọn hắn đi về trước.
"Vậy ngài thì sao?" Lưu thúc thực mau bắt được trọng điểm trong lời nói, "Tạm thời không quay về, lại đi dạo sao?"
"Không phải." Đỗ Thanh Thanh phủ nhận, kéo ra cửa xe ngồi vào trong, "Không quay về cũng không đi dạo."
Lưu thúc nghi hoặc: "Vậy là?"
Đỗ Thanh Thanh đầy mặt kiên định: "Đi sân bay đi, cháu muốn về nhà."
Lưu thúc:???!
-
Tiểu thư làm việc từ trước đến nay đều không có quy luật.
Lưu thúc có điểm ngốc, trầm mặc một lúc lâu sau vẫn là không nhịn được hỏi vài câu, muốn biết rốt cuộc là chuyện gì mà phải gấp như vậy, khiến tiểu thư một hai phải trở về.
Vốn định khuyên nàng hiện tại đã trễ thế này, ngày mai lại đi cũng không muộn, nhưng thái độ của tiểu thư lại phá lệ kiên quyết, luôn bảo ngày mai tới thì không kịp.
"Cho nên là đột nhiên có hẹn sao?" Sau một lúc lâu dò hỏi, Lưu thúc dần dần minh bạch ý tứ trong lời nói của nàng.
"Xem như là vậy đi." Đỗ Thanh Thanh theo tiếng gật đầu, "Chính là muốn cho người nào đó một cái kinh hỉ."
Dù sao thì...... Kỳ thực vừa rồi cái gọi là ngày lành gì đó đều là nàng nói bừa.
Đỗ Thanh Thanh cũng thật sự kêu hệ thống hỗ trợ tra qua lịch hoàng đạo, kết quả lại được đến một đống kiêng kỵ, kỵ đi ra ngoài kỵ kết hôn kỵ chúc mừng, dù sao thì chuyện kỵ làm cũng rất rất nhiều.
Duy nhất một cái tốt là thích hợp khai trương lại chẳng có quan hệ gì với hai nàng.
"Vậy cô đây không phải đồng dạng với lừa gạt Tô Kỷ Miên sao?" Hệ thống ở trong đầu thở dài, "Chọn ngày này thật đúng là không tốt, tôi thấy cô lúc ấy nên chúc nàng ngày mốt vui vẻ."
"Làm gì có ai đi chúc ngày mốt!" Đỗ Thanh Thanh bị chọc đến bật cười, "Nào có ai nhảy ngày thế?"
"Không sao cả." Nàng lắc đầu, đáy lòng thực mau sinh ra cái kế sách, "Không có kinh hỉ, tôi liền tạo cho nàng cái kinh hỉ."
"Suy cho cùng thì.... Không phải ngày mai là chủ nhật sao." Nàng nói, đột nhiên nhớ tới Tô Kỷ Miên có nói qua bạn cùng phòng của nàng đều đi ra ngoài chơi, trong ký túc xá chỉ còn lại có nàng, tức khắc liền cảm thấy có điểm đau lòng, "Nàng thật vất vả có một ngày nghỉ ngơi, phải hưởng thụ một phen chứ!''
"Thuận tiện còn có thể đưa quà tặng cho nàng!" Đỗ Thanh Thanh nói, bỏ búp bê cầu mưa nắm chặt đã lâu trong tay vào trong túi, "Hy vọng khi nàng nhìn đến cái này có thể vui vẻ một chút."
Lưu thúc làm việc hiệu suất từ trước đến nay thực như thần, sau một hồi bận bịu liền thực mau đưa Đỗ Thanh Thanh lên máy bay.
Vốn định đi theo cùng trở về, nhưng bởi vì bên này còn một đống người phải bận tâm, không có biện pháp chỉ có thể để tiểu thư một người trở về.
Nhưng trước khi đi vẫn là ngàn dặn dò vạn dặn dò, kêu nàng sau khi xuống máy bay phải báo với mình một tiếng.
Máy bay thực mau cất cánh.
Đỗ Thanh Thanh mệt mỏi một ngày, kỳ thật đã sớm đã mệt nhọc, nhưng bởi vì trong lòng có chuyện, ngủ cũng không an ổn, mơ mơ màng màng một đường, mới vừa xuống máy bay một chút lại vội vàng chạy đến siêu thị.
Mua nhiều vô số một đống lớn đồ vật, muốn dẫn Tô Kỷ Miên cùng đi lên núi ăn cơm dã ngoại.
Dù sao thì nàng đã hỏi thăm qua hệ thống, hành trình của mấy người bạn cùng phòng kia chính là như vậy.
Đã như thế, người khác có em cũng sẽ có.
Đỗ Thanh Thanh gật gật đầu, xách theo cái rổ chọn chọn mua mua, đồ uống trái cây đồ ăn vặt tiện lợi....... Chờ đến khi toàn bộ được cất vào trong túi, eo nàng đã sắp gãy.
Hành động cũng không tiện, Đỗ Thanh Thanh giống như một chú cánh cụt vụng về, lảo đảo lắc lư ra khỏi siêu thị, lảo đảo lắc lư lái xe, rồi lại lảo đảo lắc lư tới cổng trường của các nàng.
Đi quá sớm, cổng trường còn chưa mở.
Đỗ Thanh Thanh thở dài, chỉ có thể đặt túi sang bên cạnh, tìm chỗ lề đường ngồi xuống, mắt trông mong đợi chờ ở đằng kia.
Cũng không biết được Tô Kỷ Miên rốt cuộc đã rời giường hay chưa, sợ quấy rầy đối phương nghỉ ngơi, ngay cả WeChat cũng không dám nhắn.
Vừa mệt vừa buồn ngủ, ngủ gục lúc nào không hay.
Cứ như vậy rung đùi đắc ý hôn mê gần một giờ, đến khi mở mắt lại, trời đã sáng tỏ.
Đỗ Thanh Thanh đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng duỗi tay vào túi tìm kiếm di động, sợ chính mình ngủ hết ngày không gặp được Tô Kỷ Miên.
Kết quả sờ soạng nửa ngày, không những không sờ đến di động, ngược lại sờ đến được một bàn tay.
Đỗ Thanh Thanh sửng sốt: "!!!"
Nàng ngốc, mơ mơ màng màng theo bàn tay kia hướng lên trên sờ, thuận thế còn sờ đến cánh tay, bả vai, cằm, và..... một khuôn mặt mềm mại, xúc cảm thật tốt.
Giương mắt nhìn lên, bên cạnh không biết từ khi nào đột nhiên nhiều thêm một Tô Kỷ Miên.
Đỗ Thanh Thanh trầm mặc vài giây, cả người đều run lên một chút: "A!"
Cung phản xạ khá dài.
Tô Kỷ Miên bị một tiếng "a" kia của Đỗ Thanh Thanh chọc muốn cười, nhưng vẫn là cố nén áp xuống ý cười, hoạt động một chút cánh tay bị dựa đến tê, nhẹ giọng cùng nàng chào hỏi: "Cận tiểu thư buổi sáng tốt lành."
Cảnh tượng trước mắt này thật sự có chút ma huyễn.
Đỗ Thanh Thanh mới vừa tỉnh ngủ, đầu còn có điểm mơ hồ, còn tưởng rằng là đang nằm mơ, vì thế liền trộm nhéo nhéo cánh tay mình.
Đau, đây là hiện thực.
Cho nên một người sống lớn xác như vậy thật đúng là giống cây nấm đột nhiên mọc ra từ bên cạnh mình sao?!
"Miên Miên sao em lại ở chỗ này?" Đỗ Thanh Thanh bị dọa nhảy dựng, vội vàng mở miệng dò hỏi.
"Ra ngoài mua cơm sáng." Tô Kỷ Miên đáp, "Nhưng thật ra Cận tiểu thư, sao lại ở chỗ này ngủ, không phải đi du lịch sao?"
"Đi xong rồi, đã trở lại." Đỗ Thanh Thanh cười cùng nàng pha trò, "Nhớ tới hôm nay Miên Miên nghỉ, cho nên chạy tới gặp em."
"Thuận tiện đưa cho em cái này!" Nàng nói, vội vàng xoay người cầm túi lại đây, từ bên trong lấy ra búp bê cầu nắng, "Tôi cũng mang quà tặng đến cho em nè~"
Lúc nói lời này thật đúng là nguyên khí tràn đầy.
Đôi mắt cũng rất sáng, hợp lại với ánh mặt trời buổi sớm, thực sự xinh đẹp không gì sánh được.
Tô Kỷ Miên thấy thế không khỏi khựng nửa giây, nhìn đến búp bê cầu nắng trong lòng bàn tay của nàng, động tác thực nhẹ nhận lấy, ý cười bên môi rõ ràng càng thêm ôn nhu.
Nói câu cảm ơn Cận tiểu thư, lúc sau liền tùy tay treo búp bê lên trên cặp.
Sau đó không đợi Đỗ Thanh Thanh nói cái gì, lại đột nhiên mở ra túi xách ở trong tay.
Chọn một ly sữa đậu nàng ấm áp đưa lên, cười nói: "Đáp lễ."
"Chúng ta trao đổi."
-
Ly sữa đậu nàng kia vừa ấm áp lại dễ uống.
Miệng nhỏ của Đỗ Thanh Thanh uống xong, lại ăn của người ta hai cái bánh bao, mới cuối cùng có cảm giác sống lại.
Lập tức liền nói với Tô Kỷ Miên về mục đích chính của mình hôm nay tới đây, sau đó lại vội vàng duỗi tay mở xe, mang theo Tô Kỷ Miên cùng đi vào trong núi.
Các nàng bên này khá là gần về phía bắc, núi không phải rất nhiều, cũng không cao, nói khó nghe một chút là trên cơ bản toàn là sườn núi mọc đầy cây.
Chẳng qua là cùng bằng hữu đi chơi, cho dù là bò sườn núi cũng vui vẻ.
Đỗ Thanh Thanh ngay từ đầu cao hứng vô cùng, ngay cả bao tải trên người nặng ra sao cũng đã quên, sải bước thoăn thoắt đi về phía trước.
Kết quả càng đi càng chậm, càng ngày càng mệt.
Trái lại với Tô Kỷ Miên bên kia, người ta như cũ khí định thần nhàn.
Đỗ Thanh Thanh thấy thế lòng tự trọng tức khắc bị vũ nhục, không nghĩ ở trước mặt nàng ném thể diện, vì thế liền phất lên tinh thần, lại lần nữa ra sức đi trước, nỗ lực phấn đấu.
Cuối cùng mệt lả nằm liệt giữa sườn núi......
Ngay cả đứng cũng không nổi, chỉ có thể ngồi ở trên tảng đá lớn, một bên thở dốc một bên muốn khóc.
"Cận tiểu thư mệt mỏi?" Tô Kỷ Miên đi đến nàng trước mặt nhẹ giọng hỏi câu, "Muốn cùng ở lại chỗ này nghỉ ngơi một lát không?"
"Không cần không cần." Đỗ Thanh Thanh vội vàng lắc đầu, "Lại trễ chút sẽ nóng, Miên Miên em lên trước đi, lát nữa tôi sẽ đuổi, đuổi kịp."
Ngay cả nói một câu cũng thực cố hết sức.
Tô Kỷ Miên nghe vậy không khỏi hơi hơi gợi lên khóe miệng, ngay sau đó liền đến gần chút, hướng phía nàng vươn tay: "Để tôi kéo chị đi được chứ?"
"Không có việc gì." Đỗ Thanh Thanh tiếp tục lắc đầu, rốt cuộc chịu trực diện thừa nhận sự thật bản thân là tiểu thái kê*, "Tôi đến đứng dậy cũng không nổi......"
*tiểu thái kê [小菜鸡]: chỉ người tay mơ, yếu kém.Ngữ khí kia nghe như là muốn khóc, vừa thấy chính là mệt thảm.
Tô Kỷ Miên không khỏi cười cười, lại lần nữa đề nghị, làm như nói giỡn nói với nàng một câu: "Nếu không thì tôi cõng chị?"
Lời nói mới vừa nói ra, tức khắc dọa Đỗ Thanh Thanh hoảng sợ.
Nàng đến đỡ cũng không dám, làm sao dám bắt người ta cõng a!
Đừng chọc nàng mà.
Đỗ Thanh Thanh kinh sợ, bị dọa đến nỗi cơ thể vậy mà khôi phục một ít sức lực, dứt khoát đứng dậy dịch về trước hai bước, vốn định ý là bảo Tô Kỷ Miên nhìn xem, nói với nàng kỳ thật tôi còn có thể, tôi có thể!
Ai ngờ...... Lập tức liền ông trời bị đập cho một gậy.
Đỗ Thanh Thanh nóng lòng muốn biểu diễn lại quên xem đường dưới chân, cũng không biết như thế nào lại đột nhiên dẫm phải một cục đá, a nha một tiếng rồi cả túi lẫn người đều ngã trên mặt đất.
Mông bị ngã bẹp xuống đất không nói, trong lúc giãy giụa chới với không cẩn thận còn bị trật chân.
May là Tô Kỷ Miên đi lên đỡ người một phen, mới không khiến mặt nàng chấm đất ngã thành mặt cẩu gặm bùn.
Nhưng lúc này cũng xong rồi, tình cảnh trước mắt đừng nói là lên núi, ngay cả đi xuống cũng căn bản không có biện pháp tự mình độc lập hoàn thành.
Chậc, giống như là không cõng không được.
Tại đây một giây, mặt Đỗ Thanh Thanh tức khắc hồng thành quả táo, trong lòng cũng dần dần có cái ý tưởng chậm rãi nhảy ra tới.
Cho nên nói, ra cửa thật đúng là cần phải xem lịch hoàng đạo......