*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác giả: Tích Vũ - Edit + Beta: Nkyl_0111
___________________
Buổi thuyết giảng được tổ chức trong một giảng đường cỡ lớn được xếp theo hình bậc thang, đi vài bước ra ngoài cửa vòng xuống dưới lầu, Đồng Miên biết nơi đó có kho chứa, dụng cụ dự phòng không thường xuyên sử dụng.
Bụi trong phòng chứa đồ bay lên, hiệu ứng Tyndall* làm cho bụi trong cột sáng xoáy tròn bay múa, phá lệ nhẹ nhàng.
Không biết tại sao, tay chân có chút yếu ớt, nhịp tim càng ngày càng dữ dội, hô hấp cũng bắt đầu gấp gáp. Đồng Miên cầm điện thoại di động đi tới gian tạp vật giả vờ bình tĩnh, đẩy cửa ra, hướng phía điện thoại di động nói "Xin chào", thấp giọng nói giống như tức giận hoặc thì thầm: "Lão sư, anh còn ở đó không? "
Sau lưng cậu truyền đến tiếng gõ cửa không nhanh không chậm.
Trên điện thoại, lão sư nói, "Anh đây. Mau mở cửa."
Đồng Miên giữ cửa để lọt ra một khe hở, lập tức cảm giác được mùi bạc hà quen thuộc tràn vào. Sau đó Đoạn Việt Chinh chen vào, đóng cửa sau lưng lại, cúi đầu nhìn cậu cười, "Bạn học Đồng Miên?"
Đồng Miên cầm điện thoại bình tĩnh nhìn hắn: "Lão sư."
"Đến đây, để thầy kiểm tra một chút em có chụp bức ảnh nào khác hay không."
Đồng Miên bước chân như bị đóng đinh tại chỗ, không chịu đi qua, vẻ mặt chính nghĩa: "Em không có."
“Để tôi kiểm tra.” Đoạn Việt Chinh nhẹ giọng nói, “Em không dám để giáo viên xem sao?
Hắn từng bước đi về phía Đồng Miên. Hắn tiến lên một bước, Đồng Miên lùi lại một bước, cho đến khi bị đẩy vào góc tường, mới ngẩng đầu lên nhìn Đoạn Việt Chinh với vẻ mặt đặc biệt sợ hãi, run giọng nói: "Lão sư, đừng đến đây... "
Đoạn Việt Chinh nhéo nhéo cằm của cậu, dùng ngón tay cái xoa xoa trên môi, hứng thú nói: "Làm sao vậy, em sợ cái gì?"
Đồng Miên có chút phát run.
Bị kích thích.
Loại kịch bản này...... Còn rất có cảm giác. Quỷ súc lão sư cùng vô tội học sinh, đóng vai nhân vật, thật đúng là quá kích thích. Cằm của cậu bị bóp lấy, bị ép hé miệng, chỉ có thể đáng thương nhìn Đoạn Việt Chinh cách đó không xa, lắp bắp nói: "Lão sư, đừng đụng vào em."
Đoạn Việt Chinh nói: “ Cho lão sư kiểm tra một chút, có người khác chạm vào em không. Nói xong, hắn cúi đầu, cắn bờ môi Đồng Miên. Đồng Miên nhắm mắt lại, vòng tay qua cổ hắn, chủ động hé răng đáp ứng yêu cầu của hắn.
Cảm nhận được đối phương nhẹ nhàng xâm nhập khoang miệng, đầu lưỡi rút ra, cùng hắn khiêu vũ. Đôi môi tê dại vì bị mút, có thể sưng lên, nhưng trong mùi bạc hà lẫn lộn, Đồng Miên không muốn nghĩ ngợi gì nữa.
Muốn nghĩ cũng không rõ ràng.
Một lúc lâu sau, Đồng Miên gần như nghẹt thở, cuối cùng cũng được thả ra. Đoạn Việt Chinh đỡ trán, rũ xuống mi mắt, nói: "Xem ra chưa có người hôn em. Lão sư rất hài lòng."
Đồng Miên nhẹ nhàng đẩy hắn một cái, giả vờ chính nghĩa: "Lão sư, thầy như vậy là quấy rối học sinh Omega, em đi báo cáo thầy."
"Báo cáo thầy với ai? Hửm?" Đoạn Việt Chinh véo má cậu thấp giọng nói: "Nói với chồng em là có người quấy rối em. Để chồng em đến làm phiền tôi."
Đồng Miên: "..."
Hắn không thể nhịn được nữa, cười phá lên.
Cậu cắn môi nói: “Thưa thầy, đã sắp hết thời gian nghỉ giải lao 30 phút rồi.” Đoạn Việt Chinh thay cậu chỉnh lại cổ áo và đầu tóc, nghiêm nghị nói: “Bạn học Đồng Miên, thầy có chuyện cần tìm em, sau giờ học. Em nhớ chờ ở đây một lát. "
Đồng Miên đẩy hắn: "Đi. Lên lớp."
Đoạn Việt Chinh đi ra ngoài trước, một lúc sau Đồng Miên thấy cũng sắp đến giờ, liền xoa xoa hai má ửng hồng đi ra khỏi phòng chứa đồ leo lên lầu.
Đứng ở cửa phòng học, cậu nhìn thấy Đoạn Việt Chinh chống tay trên bục giảng, nghiêng đầu nhìn về phía cửa.
Đồng Miên sắc mặt lập tức đỏ lên, lập tức quay đi, không dám nhìn Đoạn Việt Chinh.
Bầu không khí vừa rồi rất tốt, cậu không để ý rằng đôi môi của Đoạn Việt Chinh đã đỏ lên vì nụ hôn của cậu, rõ ràng là như vậy. Cậu đoán chừng có lẽ môi mình càng đỏ, còn sưng hơn, lập tức cảm thấy chột dạ.
Đoạn Việt Chinh nghiêm trang nói: "Bạn học sao lại đến muộn? 30 phút nghỉ ngơi còn chưa đủ sao? Định làm gì?"
Hắn lúc này như đang ở trong trò chơi, có thể nói như vậy. Đồng Miên khẽ trừng hắn một cái, thành thật xin lỗi: "Thực xin lỗi lão sư... Em không có kiểm tra thời gian trên điện thoại..."
Đoạn Việt Chinh nói: “Mời vào.” Hắn nhìn xuống thời gian trên đồng hồ: “Sắp đến giờ rồi, chúng ta bắt đầu phần tiếp theo.”
Đồng Miên trở lại ghế ngồi xuống, mặt mũi, cổ tai đều đỏ, lén lau mặt.
Từ Giai Thần là người duy nhất trong cả lớp biết chuyện gì đang xảy ra, anh dựa lưng vào lưng ghế thở dài trong lòng.
Dựa vào cái gì. Cảm thấy thật ngọt
Anh cẩn thận quan sát biểu hiện của vị đại thần bên cạnh cùng trạng thái của người bạn cùng phòng Đồng Miên. Quá dễ dàng nhìn ra, nhất định là... bị hôn. Môi đều bị sưng lên, quá rõ ràng.
Đồng Miên thu thập xong tâm tình thẹn thùng, dưới gầm bàn bí mật gửi cho Đoạn Việt Chinh một tin nhắn WeChat, gửi đi mười quả bom cùng 5 khuôn mặt khóc kèm theo một con dao đẫm máu.
Điện thoại của Đoạn Việt Chinh trên bục giảng sáng lên. Hắn liếc nhìn xuống dưới, sau đó đột nhiên nhìn về phía Đồng Miên, mỉm cười.
⚹
Bài giảng của Đoạn Việt Chinh kết thúc, Từ Chính Hữu chủ trì phần hỏi đáp. Mọi người đều rất kích động, hăng hái giơ tay đặt câu hỏi về kinh nghiệm học đại học, kinh nghiệm thực tập, kinh nghiệm làm việc của hắn và quan trọng nhất là hắn thích nhân viên nào, loại thực tập sinh nào anh ấy muốn tuyển dụng.
Đoạn Việt Chinh trả lời từng câu ngắn gọn, trật tự rõ ràng, không nhanh không chậm, phi thường xinh đẹp.
"Được rồi, câu hỏi cuối cùng, được chứ? Chúng ta không thể trì hoãn việc ăn trưa của khách quý." Từ Chính Hữu nói, "Được rồi, nữ sinh đó, em là người duy nhất đặt câu hỏi?"
Một nữ sinh đội nón lá dễ thương đứng lên, cô nhìn hắn hồi lâu, đột nhiên thu hết can đảm, hỏi: "Lão sư Đoạn, trên tay thầy đeo nhẫn cưới, thầy đã kết hôn rồi sao?!"
Ngay lập tức, mọi ánh mắt của mọi người đều tập trung vào cô, họ thầm khen ngợi vị dũng sĩ này, đồng thời đưa ra câu hỏi mà mọi người muốn hỏi nhất.
Đoạn Việt Chinh bật cười.
Hắn khẽ nhíu mày nói: "Mặc dù là câu hỏi cá nhân, nhưng tôi cũng có thể trả lời em, đúng vậy."
Đột nhiên, bên dưới truyền đến rất nhiều tiếng xì xào, Đồng Miên nhạy bén nghe thấy có người than thở không có cơ hội.
Đoạn Việt Chinh cười nhẹ: "Được rồi. Tôi đã nói xong những điều muốn nói. Nếu có gì muốn hỏi, các bạn cứ đặt câu hỏi." PPT cuối cùng hiển thị trên màn hình lớn là hộp thư và WeChat riêng tư của Duẫn Nhạc Chính.: "Nếu bạn có bất kỳ câu hỏi nào trong phần tiếp theo, bạn cũng có thể gửi email cho tôi hoặc thêm WeChat của tôi, tôi sẽ phản hồi."
Hắn nhìn xuống bàn bên dưới và nói: "Có thể hỏi thêm một câu nữa. Tôi sẽ chọn một bạn học may mắn để hỏi." Ánh mắt hắn lướt qua một vòng, ra vẻ lơ đãng, nhìn về hướng Đồng Miên. "Bạn học ngồi ở giữa hàng thứ 6, mặc áo khoác màu lam. Liền chọn em, em là người duy nhất đến muộn. Em có câu hỏi nào muốn hỏi không?” Lập tức, ánh mắt ghen tị của mọi người nhìn về phía Đồng Miên.
Hóa ra đi muộn vẫn tốt, còn có thể được đại lão nhớ kỹ! Thật là không hợp lẽ thường.
Đồng Miên lại lặng lẽ trừng mắt nhìn Đoạn Việt Chinh, đứng lên, suy nghĩ một chút, hào phóng hỏi: "Lão sư, em muốn hỏi, thầy đều đã kết hôn, vẫn còn thêm nhiều Wechat của tiểu bằng hữu như vậy, bạn trai của thầy sẽ không tức giận sao? "
Trong phòng học lập tức cười vang.
Đoạn Việt Chinh cũng có chút không nghĩ tới, Đồng Miên sẽ hỏi như vậy. Hắn nhìn lại mã QR WeChat của mình trên màn hình, không thể nhịn cười được, giải thích, "Đây là số tôi sử dụng cho công việc. Tôi nghĩ... Nếu đó là công việc, vợ tôi sẽ không để ý, đúng không?" Tạm ngừng, hắn nói thêm: " Tôi đi hỏi một chút em ấy ngại hay không, nếu như để ý, vậy". Hắn nhìn về phía mọi người " Làm phiền mọi người gửi email cho tôi, đừng thêm WeChat. Dù sao, tôi cũng bị vợ quản nghiêm. "
Không khí trong lớp sôi nổi hẳn lên, mọi người đều cười, đây cũng là lần đầu tiên Đoạn Việt Chinh thể hiện một mặt mềm yếu trong lớp, để cho người ta khuynh đảo.
Đoạn Việt Chinh nhìn Đồng Miên, dịu dàng hỏi: "Không biết em có hài lòng với câu trả lời này không?"
Đồng Miên cắn môi, gật đầu, xoa xoa hai má nóng lên ngồi xuống.
Bên cạnh Từ Giai Thần dựa vào vai Đồng Miên, anh sắp ngất đi trước món cẩu lương ngọt ngào chỉ có mình anh mới có thể ăn được. Anh nóng lòng muốn nói với mọi người, hai người nghiêm túc này đang yêu nhau!
Nhưng anh không thể nói.
Anh ngột ngạt đến mức chỉ có thể tự mình gửi tin nhắn trên WeChat cho Đồng Miên.
【C h ế t tiệt, tại sao hai người không đóng phim thần tượng?? 】
【Chồng cậu giỏi quá, tôi sắp ngất rồi, cứu!! 】
⚹
Ban đầu Đoạn Việt Chinh đã sắp xếp để ăn trưa với lãnh đạo trường học hoặc lãnh đạo đại học vào buổi trưa, thường được gọi là xã giao.
Nhưng bây giờ hắn không muốn. Hắn tìm lý do để từ chối, ngồi vào trong xe, gọi điện cho Đồng Miên.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, Đồng Miên ở bên kia có chút thở hào hển, tựa như đang đi lên mấy tầng lâu, nhẹ nhàng hỏi: “Sao vậy, học trưởng?” Hôm nay hắn muốn đóng vai thầy trò đến cùng. Hắn nói, "Bạn học Đồng Miên, em còn nhớ lão sư bảo em sau giờ học ở đâu không? Giờ em ở đâu? Thật không nghe lời."
Đồng Miên cắn môi cười: "Em về ký túc xá, anh gọi có chuyện gì?
Đoạn Việt Chinh nói: "Buổi chiều không có lớp sao? Cùng nhau ăn cơm, được không?"
Đồng Miên suy nghĩ một chút, dù sao cũng không có việc gì, liền nhanh chóng đồng ý.
Cậu thu dọn máy tính, một vài tờ luận văn đã in, đeo cặp sách trên lưng, chạy xuống lầu, một đường chạy chậm đến cổng trường học. Xe của Đoạn Việt Chinh đang đậu ở đó, cậu mở cửa xe ngồi vào, tự giác thắt dây an toàn, hỏi: "Học trưởng, chúng ta đi đâu?"
“Đưa em đi ăn đồ ăn ngon.” Đoạn Việt Chinh khởi động xe.
Đồng Miên nhìn trái nhìn phải: "Vệ sĩ của anh đâu?"
"Họ đi theo ở phía sau."
Đồng Miên kinh ngạc: "Sẽ không phải lần nào ra... bọn họ đều đi theo?"
Đoạn Việt Chinh: "Có đôi khi, anh không muốn bọn họ đi theo, họ liền không đi theo. Phần lớn thời gian đều vậy."
Đồng Miên thở ra một hơi, kinh ngạc: "Học trưởng, anh thật giàu có."
Đoạn Việt Chinh bị cậu chọc cười, nhịn không được đưa một tay đến gãi gãi cằm của cậu: "Ngày đầu tiên nhận biết anh à?"
Đồng Miên nói: "Đây là lần đầu tiên em nhìn thấy. Thật quá khoa trương, quá khoa trương." Cậu đột nhiên im lặng, quay đầu sang một bên, nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm tình trở nên có chút hỏng bét, không muốn nói chuyện.
Xác thực, có một sự khác biệt to lớn về địa vị giữa hai người họ.
Vô luận là địa vị xã hội hay thân phận, hay nói nghiêm túc là sự chênh lệch giai cấp.
Một khoảng trống mà tin tức tố không thể thu hẹp.
Đoạn Việt Chinh đang lái xe nhận thấy tâm trạng Đồng Miên trở nên sa sút nên lái xe chậm hơn, hỏi: "Sao vậy Đồng Đồng?"
Đồng Miên không nói, không đáp, chỉ trầm mặc rũ mi.
Đoạn Việt Chinh đột nhiên không yên lòng, đạp phanh, cởi dây an toàn, quay người sờ má cậu: "Có chuyện gì vậy, Đồng Miên? Nói anh nghe."
Đồng Miên mở to đôi mắt long lanh nhìn anh: "Học trưởng, em đột nhiên cảm thấy cuộc hôn nhân của chúng ta có chút quá vội vàng."
Dừng một chút, cậu giải thích: “Chứng kích ứng hay còn gọi là rối loạn kích ứng của em, dù cần phải... đánh dấu, cũng không cần phải kết hôn”.
Đoạn Việt Chinh ôn nhu rũ mi nhìn cậu, động viên: "Nói tiếp, anh đang nghe".
Đồng Miên có chút sợ biểu cảm của hắn lúc này, rụt về sau, lắp bắp nói: "Là, chính là như vậy, chúng ta, chênh lệch có chút lớn. Em chỉ là, chỉ là..."
Đoạn Việt Chinh nắm lấy cằm của cậu, nhìn vào mắt cậu, thay cậu nói tiếp: "Em chỉ là một học sinh bình thường, không xuất thân từ gia đình giàu có, không xứng với anh? Cho dù cần đánh dấu lẫn nhau để chữa trị, anh cũng không cần phải kết hôn, anh có thể xem em như là tình nhân Omega anh nuôi bên ngoài? anh đại khái có thể tìm thiên kim hào môn, môn đăng hộ cùng anh kết hôn, nếu nghĩ đến em, anh có thể kêu em tới... Đm dừng lại? Ý của em là như vậy sao? "
____________
*Một số cảnh có hiệu ứng Tyndall:
- Hiệu ứng Tyndall là hiệu ứng mang tên nhà bác học John Tyndall của Anh thế kỷ 19, là hiện tượng tán xạ ánh sáng thường thấy trong các hệ keo. Hiện tượng này dùng để phân biệt các môi trường đồng nhất vật lý- các hạt hòa tan hoàn toàn vào nhau- với các môi trường keo không đồng nhất về vật lý.