Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

99 Ngày Làm Dâu

So với Hòa Vy, trái lại Tô Nhiễm dường như rất bình tĩnh, cô không cuồng loạn, cũng không nói lời châm chọc, chỉ là trấn tĩnh hơn bao giờ hết.

Nhưng chỉ mình cô mới biết được, cô đang mệt mỏi chứ không phải yên ổn, khi một người phụ nữ mệt đến ngay cả thanh âm của bản thân cũng không nghe được thì nghĩa là tâm người đó cũng đã chết theo.

Trong cuộc tình này, từ đầu đến cuối là một mình cô chân thành dấn sâu vào, mà Lệ Minh Vũ thì sao? Anh chỉ như bây giờ luôn duy trì dáng vẻ trầm lặng, từ đầu đến cuối xem bản thân mình thành người ngoài cuộc, không tham dự, không phối hợp, anh tựa như khách qua đường, một ngày nào đó sẽ khởi hành rời đi không lưu lại bất luận vết tích gì.

"Tôi vì sao phải băn khoăn nhiều như vậy?"

Hòa Vy dốc hết nội tâm mà hướng về Tô Nhiễm la to.

"Tô Nhiễm, cô chiếm được mọi thứ, còn tôi mất hết tất cả. Tôi hận cô, vì cô bất chấp tình cảm chị em cướp đi hạnh phúc của tôi. Tôi hận mẹ, vì trong lòng bà chỉ có một mình cô, đứa con gái trời sinh có khứu giác nhạy, bất kể tôi cố gắng thế nào hay xuất sắc làm sao, người bà yêu mến vẫn là cô. Tôi hận nhất chính là ba, vì sao? Tôi và cô đều là con gái ông nhưng ông lại vì để cô được hạnh phúc mà hủy đi hạnh phúc của tôi, ông làm sao có thể ích kỷ như vậy? Dù cho trước đó ông không hay biết, vậy thì trước khi đám cưới diễn ra ông hoàn toàn có thể ngăn lại nhưng ông không hề làm vậy, thà rằng khiến tôi không còn gì ông cũng phải thành toàn cho cô!"

Tiếng gào thét giận dữ ùn ùn kéo đến cuốn Tô Nhiễm sạch phăng, từng câu từng lời như là kim châm đâm vào ngực cô.

Nỗi đau lan tràn toàn thân Tô Nhiễm, cô như một bệnh nhân ung thư hết thuốc cứu chữa, chỉ còn đợi để chút hơi thở sau cùng của sinh mệnh.

Nước mắt Hòa Vi rơi như nhỏ vào lòng Tô Nhiễm, so với khoảnh khắc đau đớn nhìn thấy văn kiện thì oán hận giữa hai chị em mới khiến cô đau lòng nhất, cô không hiểu tại sao mà hai chị em lại thành như hôm nay.

"Vậy vì sao chị phải khóc? Nếu thật sự hận ba như vậy thì chị chảy nước mắt vì ai?"

Tiếng nói cô ảm đạm, thì thào hỏi.

"Tô Nhiễm, đừng tưởng là cô rất hiểu tôi, nếu như cô hiểu tôi thì nên biết nỗi đau của tôi."

Hòa Vy khóc càng thêm dữ dội, hai mắt đẫm lệ tràn đầy căm hận.

"Ba mất, tôi và cô cũng không còn là chị em. Từ nay về sau, cô là cô, tôi là tôi. Tô Nhiễm, cô nghĩ cô xứng với Minh Vũ sao? Tôi nói cho cô biết, nếu như không có ba âm thầm giúp đỡ, cô làm sao có thể lấy được Minh Vũ? Cô cho rằng Minh Vũ thực sự thích cô?"

Hàng mi dài của Tô Nhiễm rung động, sau khi nghe Hòa Vy nói, cô như búp bê thủy tinh, không chút tiếng động, một lúc lâu sau cô nói:

"Hóa ra chị đã biết từ lâu."

Hóa ra chỉ có bản thân cô mới là đồ ngốc.

"Đương nhiên, hạnh phúc của tôi vô duyên vô cớ mất đi, cô nghĩ tôi sẽ ngoan ngoan chịu thua? Tôi..."

"Hòa Vy, ầm ĩ đủ rồi."

Lệ Minh Vũ ngồi trên sofa, rốt cuộc cũng chịu mở miệng cắt ngang lời Hòa Vy, giọng anh bình thản hiện rõ quyền uy.

Hòa Vy xoay đầu nhìn anh.

"Minh Vũ, em nói đều là sự thật mà."

"Em nói nhiều quá rồi, ra ngoài."

Ánh mắt anh từ đầu đến cuối luôn ngừng trên gương mặt Tô Nhiễm.

Hòa Vy không để ý, tiếp tục nói.

"Minh Vũ, chẳng lẽ anh còn muốn cùng nó..."

"Đi ra ngoài."

Tiếng nói Lệ Minh Vũ trầm thấp đầy hàm ý cảnh cáo, ngữ điệu anh không lên cao nhưng vẫn khiến người khác khiếp sợ.

Hòa Vy khẽ dằn lòng, lau nước mắt, không nói gì nữa ra khỏi phòng sách.

Chỉ còn lại cô và anh.

Người thì đứng yên một chỗ, sắc mặt tái nhợt.

Người thì ngồi trên sofa đối diện, bình tĩnh thong dong.

Trong phòng sách yên lăng tựa cõi chết, dường như có thể nghe được cả tiếng chuyển động của không khí.

"Nói đi, em muốn hỏi tôi chuyện gì?"

Một lúc lâu sau, Lệ Minh Vũ chậm rãi mở miệng, ngữ điệu đều đều.

Tô Nhiễm chăm chú nhìn anh rất lâu, tay cầm phần văn kiện từ trong túi ra, ánh mắt lặng im, thấm đầy bi thương vô tận như đang cúng tế một thời quá ngây thơ và cố chấp đã qua của bản thân.

"Tôi biết cuộc hôn nhân này không thể sạch sẽ nhưng tôi vẫn ôm một chút ảo tưởng, thậm chí còn đang hy vọng dù thực sự có chuyện gì, tôi cũng có thể có năng lực cải biến những thứ này, tôi tưởng rằng, chỉ cần tôi dụng tâm yêu thì có thể..."

Cổ họng cô nghẹn ngào, cô chưa bao giờ nghĩ tới, thì ra hôn nhân cũng có thể là giao dịch thương nghiệp.

Phần văn kiện này, không, dựa theo điều khoản chặt chẽ mà nói thì đây là hiệp ước song phương.

Bên A là ba cô, còn bên B chính là người đàn ông ngồi đối diện cô.

Trên hiệp ước viết rõ, bên A sẽ dốc hết tài lực trong khả năng để giúp bên B tranh cử thành công, nhưng điều kiện tiền đề là phải chủ động cưới Tô Nhiễm - con gái thứ hai của nhà họ Hòa, thừa nhận Tô Nhiễm là vợ hợp pháp của bên B. Ngoại trừ điều đó, trên hiệp ước còn đề ra điều khoản đảm bảo hôn nhân, nội dung là một khi bên B tham gia tranh cử thành công thì phải chủ động ly hôn.

Ngoài việc chi số tiền bồi thường đã định cho vợ hợp pháp, còn phải dùng thân phận bộ trưởng kinh tế trợ giúp tập đoàn Hòa Thị vận hành trôi chảy, thuận lợi trên thị trường tài chính. Nếu làm trái hiệp ước, sẽ phải bồi thường một số tiền lớn tương đương làm chi phí đền bù trả cho nhà họ Hòa.

Bất kỳ khoản hạn mức bồi thường nào trên hiệp ước đều khiến người khác cứng lưỡi, nói không nên lời.

Tô Nhiễm nhìn mà khiếp sợ đến nỗi tâm tàn ý lạnh.

Cô chợt nhận ra rằng, tình yêu chẳng qua chỉ là câu chuyện cổ tích. Hoàng tử từ trước đến giờ chưa từng gặp cô bé lọ lem, cổ xe bí đỏ dù trước hay sau thì vẫn là xe ngựa cũ nát.

Ba cô dùng kiểu thủ đoạn thương nghiệp quen thuộc nhất, tính toán để giữ gìn đoạn hôn nhân này, nhưng ông hoàn toàn quên mất cái cô cần chỉ là tình yêu của người đó.

Lệ Minh Vũ lẳng lặng nhìn văn kiện trong tay cô, hình như việc cô nhanh chóng tìm thấy văn kiện này, không chút nào làm anh kinh ngạc, môi mỏng khẽ nhếch.

"Ba em là người làm ăn, cùng người làm ăn hợp tác, chỉ có giấy trắng mực đen mới có thể khiến ông thấy an tâm. Tôn chỉ nhất quán của ba em chính là không có thứ gì mà tiền không mua được."

"Vậy anh thì sao?" Tô Nhiễm ngay cả hít thở cũng đau đớn.

"Cũng vậy." Lệ Minh Vũ không chút nào che giấu, trả lời cô dứt khoát.

Nét cười nhợt nhạt, vô lực hiện trên bờ môi Tô Nhiễm, nhưng lại khẽ lắc đầu như tự giễu bản thân.

"Suýt chút nữa thì tôi quên, đã ký phần hiệp ước này thì tượng trưng anh cũng cùng một loại người, tôi thật dại khờ, làm sao có thể ảo tưởng chúng ta còn có tương lai nhỉ?"

Tô Nhiễm thu mắt lại, vành mắc đến cuối cùng cũng đau buốt, nước mắt thấm ướt hàng mi nhưng cố chịu đựng để không rơi xuống.

"Vậy anh muốn nói gì với tôi?" Vài phút sau, cô lại mở miệng lần nữa.

Vành mắt cô đỏ hồng khiến ngực Lệ Minh Vũ không thể không đập mạnh một cái, nỗi đau xa lạ nhẹ nhàng lan rộng, loại cảm giác chưa từng gặp này làm anh chau mày một cách khó chịu, nhưng sau cùng lại làm thay đổi kế hoạch mà anh đã định ra từ lâu.

"Thỏa thuận ly hôn trên bàn, nếu em ký, có thể nhận được khoản tiền bồi thường đáng kể, tôi cũng sẽ đảm bảo tập đoàn Hòa Thị hoạt động ổn định trên thị trường, về phần ba em có lập di chúc hay không, phân chia cổ phần Hòa Thị thế nào là chuyện của gia đình em, không liên quan đến tôi; đương nhiên, em cũng có thể không ký, chúng ta vẫn có thể duy trì quan hệ vợ chồng hợp pháp, nhưng điều kiện tiên quyết là không bao giờ em được can thiệp tới sinh hoạt tự do của tôi."

Vốn dĩ anh chỉ có một quyết định, chính là ly hôn, nhưng mới vừa rồi, anh đã cho phép bản thân mình cho cô con đường thứ hai để lựa chọn.

Tô Nhiễm nâng mắt, bước chầm chậm về phía trước bàn, tờ đơn thỏa thuận ly hôn mỏng manh tựa như sự tuyệt tình của anh, trong nháy mắt cầm lấy đơn thỏa thuận, Tô Nhiễm chỉ cảm thấy toàn thân đều nhẹ bẫng, là ngay cả linh hồn cũng đã tan vỡ sao? Hay là lúc này đau thương đã tan nát cõi lòng?

"Em có thể suy nghĩ một lát." Khó khăn lắm anh mới nói được một câu.

"Không cần suy nghĩ, tôi ký." Tô Nhiễm quay lại nhìn anh, giọng cô yếu ớt song lạnh nhạt.

"Còn chuyện anh đền bù, cứ giữ cho Hòa Vy đi, tôi sẽ không lấy một xu nào thuộc về anh hay thứ gì của nhà họ Hòa. Anh và Hòa Vy, ngày hôm nay đã cho tôi lý do tốt nhất để rời đi."

không biết mình phải đến nơi nào. Khi ngang qua một con phố, cô chỉ cảm thấy chân mình bước hụt, cả người ngã nhào xuống, hôn mê bất tỉnh...

 

Đừng quên vote và bình luận cho Vãn Chước nhé!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!